Giọng nói của Trần Thiến Hề vang lên đúng lúc, phá vỡ sự im lặng của Giang Tĩnh Nguyệt.
Bởi vậy mà suy nghĩ Giang Tĩnh Nguyệt quay trở lại, cô cau mày: "Nhìn quen quen."
"Vậy cậu cảm thấy… Người đàn ông kia giống ai?" Giọng của Trần Thiến Hề bình tĩnh trở lại, chuyển thành thăm dò, thận trọng.
Khi cô ấy nói như vậy, Giang Tĩnh Nguyệt tự nhiên hiểu ý tại sao cô ấy khẩn cấp yêu cầu cô xem hot search.
Cô bị lo lắng của Trần Thiến Hề chọc cười: "Chẳng lẽ cậu muốn nói, người này là Chu Thỉ sao?"
Trần Thiến Hề: "…"
"Không phải là anh ấy, sao tự dưng anh ấy lại quen biết ca sĩ đang hot chứ."
"Cậu cũng biết, ngày bình thường Chu Thỉ ngoại trừ lên lớp ở trường học, thì chính là làm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, ngay cả tớ tới cửa muốn gặp anh ấy cũng khó."
"Người trong bức ảnh này trông giống anh ấy, nhưng tuyệt đối không phải anh ấy."
Giọng điệu Giang Tĩnh Nguyệt khẳng định chắc nịch.
Nghe được cô khẳng định như vậy, Trần Thiển Hề chỉ có thể hi vọng mình đoán sai: "Được rồi, cậu cảm thấy không phải anh ấy là được, tớ tin cậu."
"Nhưng Tĩnh Tĩnh, khi nào cậu và Chu Thỉ định tiến thêm một bước?"
"… Ít nhất sau khi kết hôn." Thực chất bên trong Giang Tĩnh Nguyệt là một người bảo thủ.
Có một số việc Chu Thỉ không đề cập tới, cô cũng không vội, cô cảm thấy sau khi kết hôn lại tiến hành mức độ hiểu rõ hơn một chút cũng được.
Cũng không phải mọi cặp đôi đều thích nghi được với tình yêu nhanh.
Có người thích ăn nhanh, hiệu suất cao từ xa lạ đến quen thuộc.
Có người thích hầm nhỏ lửa từ từ, từng bước một.
Theo tính cách riêng mình, thuận theo sở thích của mình.
Có lẽ cảm nhận được sự bình yên từ giọng điệu của Giang Tĩnh Nguyệt, Trần Thiến Hề dần ổn định tâm trạng của mình, ở đầu bên kia của điện thoại thở dài: "Dù sao, với tư cách là bạn thân, tớ phải nhắc nhở cậu, người đàn ông có thể nhịn không đơn giản như cậu nghĩ."
"Tớ tin tưởng các cậu thật sự không vội phát triển quan hệ sâu hơn nhưng giáo sư Chu bên kia cũng không chắc chắn được."
"Trên mạng có nói những người đàn ông có thể nhịn như vậy, hoặc là có bệnh hoặc là có người bên ngoài."
"Chính cậu phải biết nhìn một chút đi biết không?"
Giang Tĩnh Nguyệt bị lời cô ấy chọc cười, nhớ tới lúc cô và Chu Thỉ hẹn hò ở trường đại học, ngay cả khi không cẩn thận chạm vào tay của cô anh ấy cũng sẽ đỏ mặt.
Thật sự là khó tin Chu Thỉ sẽ như Trần Thiến Hề nói.
Hơn nữa, cuộc sống của Chu Thỉ cũng đơn giản như cô, đơn giản chính là công việc và chỗ ở, đâu có thời gian ra ngoài tìm người.
Mặc dù Giang Tĩnh Nguyệt tin Chu Thỉ nhưng cô vẫn ghi nhớ những gì Trần Thiến Hề nói.
Trưa hôm sau, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, cô lái xe đến đại học nông nghiệp Thẩm Quyến, định cùng Chu Thỉ ăn trưa.
Trước khi đến trường, Giang Tĩnh Nguyệt đã gọi cho Chu Thỉ nhưng anh không bắt máy.
Khi đến nơi, cô đỗ xe rồi gọi lại cho Chu Thỉ nhưng anh vẫn không bắt máy.
Giang Tĩnh Nguyệt liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nghĩ lúc này chắc là anh đang ở trong phòng thí nghiệm hoặc ở văn phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!