Vốn tưởng rằng đã muộn như vậy, Giang Tĩnh Nguyệt nhất định là muốn vội vàng ký thỏa thuận rời đi, cho nên anh nhịn không đi tắm rửa, đưa cô đi ký thỏa thuận trước.
Đối với Giang Tĩnh Nguyệt mà nói, e rằng cần anh nhanh chóng chấp nhận "phúc lợi" mà cô dày công chuẩn bị, thì cô mới có thể an tâm.
Cho nên khi Giang Tĩnh Nguyệt hỏi anh có muốn tắm trước không, Cố Nghiêu Dã sững sờ trong giây lát.
Giọng điệu của anh hơi kinh ngạc: "Em không vội sao?"
Lần này đến lượt Giang Tĩnh Nguyệt sửng sốt, một lúc sau cô mới cố gắng bình tĩnh nhìn mặt người đàn ông này: "Anh tắm bao lâu?"
Cố Nghiêu Dã khẽ nhếch khóe môi, thu lấy khăn tắm, nhàn nhạt nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Khoảng… nửa tiếng?"
"…" Giang Tĩnh Nguyệt hối hận, cô cảm thấy mình không phải là không thể chịu đựng được vài phút này.
Dù sao, sau khi ký thỏa thuận, liền rời đi.
Có lẽ ánh mắt của cô đã bán đứng suy nghĩ của mình, Cố Nghiêu Dã vội vàng thay đổi lời nói: "Đùa thôi. Cho anh mười phút là được."
Giang Tĩnh Nguyệt: "…Vậy anh đi đi."
Nói tóm lại, mấy phút và mười phút, cũng không khác nhau lắm.
"Được, vậy em chờ tôi ở đây." Tâm trạng của người đàn ông rõ ràng tốt lên.
Khi rời khỏi phòng làm việc, ngay cả lông mày cũng giãn ra, khóe miệng thậm chí còn nhếch lên.
Cánh cửa phòng làm việc đã bị Cố Nghiêu Dã đóng lại.
Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Giang Tĩnh Nguyệt là người duy nhất còn lại.
Vừa rồi cô không có ngồi trên sô pha, hiện tại sau khi Cố Nghiêu Dã rời đi, cô mới thả lỏng người, kéo lê thân thể mệt mỏi ngồi trên sô pha.
Nhìn túi tài liệu mà người đàn ông tùy ý đặt trên bàn cà phê, Giang Tĩnh Nguyệt không khỏi nghĩ rằng sau đêm nay, cô và Cố Nghiêu Dã sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với nhau nữa.
Đến lúc mang bản thỏa thuận có chữ ký của Cố Nghiêu Dã trả lại cho ông cụ, có thể cắt đứt mong muốn kết hôn của ông cụ.
Ngay khi Giang Tĩnh Nguyệt đang ngồi cân nhắc, có người gõ cửa phòng làm việc.
Một lúc sau, Tô Dĩ Phàm đẩy cửa bước vào, cười chào đón Giang Tĩnh Nguyệt: "Chị Tĩnh Nguyệt, anh Dã bảo em mang đồ ăn và nước uống cho chị."
Giang Tĩnh Nguyệt đứng dậy khỏi ghế sô pha, khẽ gật đầu với Tô Dĩ Phàm: "Cảm ơn."
Cô không nghĩ tới, phép xã giao của Cố Nghiêu Dã ngược lại khá chu đáo.
Thật sự có vài phần đạo đãi khách.
Nhưng rất nhanh Giang Tĩnh Nguyệt đã nghĩ thông suốt.
Dù sao, tối nay cô đến đây đã mang theo lợi ích hợp tâm ý anh.
Cố Nghiêu Dã lấy lễ để tiếp đón cũng phải.
Sau khi Tô Dĩ Phàm đặt thức ăn và đồ uống xuống, liền tự giác rời đi.
Suy cho cùng, vừa rồi khi Cố Nghiêu Dã vừa gọi cho cậu ta đã nói rất rõ ràng, cậu ta không được phép ở lại.
Điều khiến người ta cạn lời là anh Dã yêu cầu cậu ta ăn mặc chỉnh tề trước khi vào phòng…
Làm hại Tô Dĩ Phàm phải mặc một chiếc áo bãi biển, thay một chiếc quần đùi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!