Nhưng Cố Nghiêu Dã không định lái chiếc xe thể thao của mình.
Anh sợ Giang Tĩnh Nguyệt uống rượu say nằm không thoải mái.
Vì vậy, anh tìm Tô Dĩ Phàm lấy chìa khóa xe, định lái chiếc Big G màu đỏ[1] đưa Giang Tĩnh Nguyệt trở về nhà cũ của nhà họ Giang.
[1]Big G màu đỏ: Mercedes Benz big G màu đỏ.
Tô Dĩ Phàm đích thân đưa Cố Nghiêu Dã đến bãi đậu xe.
Cậu ta thay anh mở cửa sau, còn ném chiếc túi của Giang Tĩnh Nguyệt vào trong.
"Anh Dã, đến đây." Tô Dĩ Phàm ân cần gọi.
Một lúc lâu sau, không có ai trả lời cậu ta, cậu ta nghi hoặc quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đứng ở cửa tay lái phụ đang ôm Giang Tĩnh Nguyệt, cau mày nhìn cậu ta.
"Mở cửa nào, cậu còn không biết?"
Tô Dĩ Phàm: "…"
Cậu ta vội vàng đóng cửa sau lại, đi vòng qua người phụ lái: "Không phải chứ… Anh Dã, không phải anh không thích có người ngồi ở ghế lái phụ sao, tại sao…"
Cậu ta còn chưa nói xong, Tô Dĩ Phàm đã bị người đàn ông nhìn chằm chằm, lập tức im lặng, lẳng lặng mở cửa ghế lái phụ.
Sau khi Cố Nghiêu Dã cẩn thận đặt Giang Tĩnh Nguyệt vào trong xe, anh đặt một tay lên thành ghế, điều chỉnh góc ghế cho cô.
Cuối cùng, người đàn ông giúp cô gạt những sợi tóc ngứa ngáy vương vãi trên má.
Sau khi làm xong việc này, Cố Nghiêu Dã dùng nửa người trên xuống xe, nhẹ nhàng đóng cửa ghế phụ.
Anh quay đầu lại nói với Tô Dĩ Phàm: "Cô ấy uống say rồi, ngồi một mình ở phía sau không an toàn đâu."
Nghe lời này, dường như là đang giải thích.
Tô Dĩ Phàm gật đầu hiểu rõ, hiểu ý định muốn để con ma men dưới tầm mắt mình của Cố Nghiêu Dã.
"Nếu không để em đi cùng anh đi, ngộ nhỡ chị Tĩnh Nguyệt say rượu ảnh hưởng anh lái xe, sẽ không tốt." Vẻ mặt Tô Dĩ Phàm rất chân thành.
Cậu ta tự nhận đó là một biện pháp không tệ, thậm chí còn cảm thấy người em như mình, quả là quan tâm đến anh.
Không nghĩ tới, Cố Nghiêu Dã thẳng thừng từ chối lời đề nghị của cậu ta: "Không cần."
"Thật không cần?" Tô Dĩ Phàm cho rằng Cố Nghiêu Dã đang khách sáo với mình.
Ai ngờ, người đàn ông đi vòng qua ghế lái, mở cửa xe còn cố ý dừng lại, liếc cậu ta một cái, hình như có chút chán ghét: "Không có việc gì thì về nhà sớm, tắm rửa đi ngủ đi."
"Đừng theo sau mông tôi như cái đuôi thế."
Tô Dĩ Phàm: "…"
Vừa rồi là ai nài nỉ cậu ta giúp xách túi, dẫn đường, mở cửa?
Công phu qua cầu rút ván của một số người, đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh[2]!
[2] lô hỏa thuần thanh: Ý chỉ là trình độ đạt đến mức tốt nhất cả về chất lẫn lượng.
Dưới ánh mắt áp lực của Cố Nghiêu Dã, Tô Dĩ Phàm ngượng ngùng quay người rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!