Là một đạo diễn, Trương Chí An dù tức giận thế nào cũng không thể thực sự bỏ trường quay mà đi.
Hai mươi phút sau, Trương Chí An vốn vừa hầm hầm ra lệnh Nghỉ ngơi nửa giờ lại bắt đầu nhớ nhung ghế đạo diễn, ông cầm kịch bản gõ gõ vào máy quay, nhân viên công tác bên cạnh nhìn thấy trên bản thông báo của đoàn phim có vài thay đổi, liền vội vàng đi thông báo cho các diễn viên chuẩn bị.
Theo lịch trình, hôm nay ngoại trừ cảnh của Giang Hưng và Triệu Nhất Thành, còn có mấy đoạn của hai diễn viên chính.
Phần diễn của Giang Hưng và Triệu Nhất Thành không tốt, đành để hai người kia diễn trước.
Mấy chuyện này trong đoàn phim thật ra là điều rất bình thường, Giang Hưng cũng không để tâm lắm, sau khi ngồi xuống nghỉ ngơi anh lại tiếp tục cầm kịch bản ôn lại vai của mình.
Đang lúc xem đến cảnh cuối, khi Thư Bách Xuyên bại trận bị đánh ngã xuống vực sâu nhưng nụ cười cuồng ngạo trên miệng y vẫn không tắt, người đại diện mà công ty Huy Hoàng cấp cho anh và Triệu Nhất Thành là Trần Văn Ngọc đã vội vàng chạy tới.
Đó là một phụ nữ chừng ba mươi tuổi, khi cô ta bước vào trường quay liền liếc mắt nhìn một vòng xung quanh, nhíu chặt đôi mày xinh đẹp, nhanh chóng phát hiện Giang Hưng và Triệu Nhất Thành đang ngồi ở hai góc.
Người phụ nữ hơi do dự một chút, trợ lý của Triệu Nhất Thành và Giang Hưng cũng từ chỗ ngồi đứng lên, rất biết điều mà cùng ra đón.
Hai người kia có vai trò lần lượt đại diện cho Giang Hưng và Triệu Nhất Thành, tất nhiên đều muốn người đại diện đến chỗ nghệ sĩ mà mình phụ trách trước tiên, bởi vậy nếu chỉ nhìn sơ qua, cả hai đều đi rất vội, chẳng qua do trước đó 'tình cờ' thu được đoạn ghi âm kia, Giang Hưng liền hơi chú ý đến hành động của họ, nên phát hiện hai người trợ lý vì gấp gáp chạy đến chỗ Trần Văn Ngọc mà đụng phải nhau, trợ lý của anh là Hồ Nghị bị đẩy lùi hai bước, trợ lý của Triệu Nhất Thành chớp thời cơ tiến về phía trước —— Đương nhiên đây chỉ là vẻ bề ngoài.
Trên thực tế, đối với một tay diễn trò già đời hai mươi năm như Giang Hưng mà nói, kiểu giả vờ giả vịt của hai kẻ kia chỉ là trò trẻ con, vai còn chưa đụng tới thì chân đã lùi về mất rồi.
Không lẽ hai người đó quả thật cho rằng anh ngồi phía này thì không thấy được tình huống thật sự hay sao?
Giang Hưng cảm thấy hơi nực cười, nhìn Trần Văn Ngọc và trợ lý Triệu đằng trước không ngừng chị chị em em, sau đó trợ lý Triệu lập tức chạy về chỗ Triệu Nhất Thành đang ngồi.
Lúc này Hồ Nghị mới về chỗ Giang Hưng, vẻ mặt hơi uể oải xen lẫn tức giận:
"Giang ca, mấy người đó ——"
Không sao cả. Giang Hưng nhẹ nhàng phất tay, cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản.
Câu nói trong miệng vừa định thốt ra thì nghẹn lại, Hồ Nghị cảm thấy hơi xấu hổ.
Cậu ta thầm không vui, nhưng nhìn Giang Hưng vô tư chăm chú nghiên cứu kịch bản, cậu ta chần chờ một lát, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh.
Trần Văn Ngọc và Triệu Nhất Thành trò chuyện cũng không lâu lắm, đại khái khoảng mười phút sau, chị ta đã chạy đến trước mặt Giang Hưng.
Đôi mày trên gương mặt của người đại diện so với khi mới vào còn nhăn lại sâu hơn, không khỏi cao giọng hơn một chút:
"Tôi nghe nói cả hai người diễn đi diễn lại có một cảnh thôi mà cũng không xong, khiến ngay cả đạo diễn cũng tức giận, chuyện này là thế nào?"
Chị Trần à.
Giang Hưng khi thấy Trần Văn Ngọc tiến về phía này đã gấp kịch bản, đứng lên chào.
Anh cũng không vội giải thích, lắng nghe Trần Văn Ngọc nói liên thanh như súng máy một lúc, mới mỉm cười cầm một ly nước đưa qua —— ly nước này là do anh tự mình rót, bởi vì do không qua tay Hồ Nghị, cho nên Triệu Nhất Thành ngồi bên kia từ đầu đến cuối đều hoàn toàn không phát hiện hành động nho nhỏ này:
"Hôm nay trời nắng, chị uống chút nước cho thấm giọng."
Trần Văn Ngọc cũng không nghĩ nhiều, cô vội vội vàng vàng chạy tới nên đúng là cũng khát, nhận lấy uống một hơi hết hơn nửa ly.
Mà dù là chuyện gì, giữa đường bị ngắt quãng, khi tiếp tục cũng không tránh khỏi gượng gạo.
Trần Văn Ngọc uống nước xong, bao nhiêu ý định răn dạy và quở mắng cũng dịu xuống, lúc này Giang Hưng nhẹ nhàng nói:
"Quả thật giống như Nhất Thành nói, tôi và cậu ấy khi hợp tác có xảy ra chút vấn đề."
Hồ Nghị là trợ lý của Giang Hưng, lúc này vẫn ở bên cạnh quang minh chính đại mà lắng nghe.
Cậu ta khi nhìn thấy Giang Hưng đưa nước cho Trần Văn Ngọc, trước tiên không khỏi giật mình, sau đó lại ảo não thầm trách mình quá sơ suất; tiếp theo nghe thấy Giang Hưng mới mở miệng đã thể hiện sự đồng tình với Triệu Nhất Thành, đã thế còn rất thân mật mà gọi là 'Nhất Thành', cậu ta bất chợt cảm thấy lo lắng, không ngừng nghĩ ngợi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!