Lương Hữu Bác rất nhanh chóng ý thức được rằng mình đã không kìm nổi mà để lộ ra một chút cảm xúc.
Ông âm thầm sửng sốt, nhưng không vội vã thu lại biểu tình ấy, mà vẫn tiếp tục nhìn Giang Hưng như vậy.
Ông cảm thấy người đang ngồi dưới đất có lẽ sẽ rơi lệ.
Nhưng không.
Kẻ ngồi đó chỉ nhìn lại ông.
Ngẩn ngơ.
Khiếp nhược.
Vậy là đủ rồi.
Lúc này Tiền Bách Tâm mới quyết đoán nói to: Cắt!
Ông vừa định nói Tốt lắm, cho qua! thì chợt nhớ ra một chuyện, liền quay sang hỏi nhân viên công tác bên cạnh: Có quay được không?
Bởi vì lúc nãy đã thất bại rất nhiều lần, nên đến lần này, nhân viên công tác cũng không thật chú ý, chỉ ngán ngẩm nhìn hai người đang diễn trong sân, thế mà lập tức bị hút đi luôn, đến nỗi quên cả việc mình đang công tác.
Khi Tiền Bách Tâm hỏi, anh ta mới bừng tỉnh, thậm chí còn ra cả một thân mồ hôi, vội vàng nhìn thiết bị trên tay mình, thấy nó đang hoạt động bình thường, mới nhẹ cả người.
Anh ta áp chế căng thẳng trong lòng, sau đó mới đáp:
"Đều đã quay tốt, đạo diễn!"
Tiền Bách Tâm xoay máy quay lại, quan sát, tua đi tua lại vài lần, lúc này mới gật đầu, cao giọng nói: Được, lần này qua!
Sau khi nghe Tiền Bách Tâm nói câu này, biểu cảm của Lương Hữu Bác liền bình thường trở lại.
Nhưng vì nhập diễn quá sâu, Giang Hưng ngồi dưới nền vẫn còn sững sờ trong giây lát, hồi sau mới chống tay xuống mặt đất, đứng dậy.
Cảm giác lúc này của Giang Hưng giống như một người không ưa vận động vừa chạy bộ xong một ngàn mét —— khi thân thể và tinh thần đều căng cứng, sau đó từ từ thả lỏng.
Mỏi mệt ập đến không ngừng, nhưng còn nhiều hơn là sự sảng khoái, dễ chịu.
Giang Hưng nhìn về phía Lương Hữu Bác.
Gương mặt Lương Hữu Bác không chút thay đổi, nhưng đây chẳng qua là biểu hiện bình thường của ông mà thôi, chứ không đại diện cho cảm xúc lúc này của ông.
Trên thực tế hiện tại ông còn có phần muốn khen ngợi cậu diễn viên đàn em vừa cùng mình phối hợp —— Cảnh bùng nổ cuối cùng quả thật rất đáng khen thưởng, thậm chí chính ông cũng bị cuốn vào!
Nhưng Phương Nghiêm Phong phái ông tới để chèn ép, nếu lúc này ông đến khích lệ Giang Hưng, sau này truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị người cười vào mặt sao.
Quên đi, có lẽ nên chờ cơ hội lần sau...
Lương Hữu Bác do dự, cảm thấy hơi tiếc nuối nghĩ.
Nhưng sau đó, Giang Hưng đi lên một bước, tuy trên mặt anh không để lộ cảm xúc gì, nhưng miệng mấp máy rất nhanh, nói một câu: Cám ơn thầy Lương!
Hai người vốn đứng không xa, Giang Hưng chỉ bước một bước, lại vừa vặn ngay cạnh Lương Hữu Bác, nhìn qua giống như anh đang đi lướt qua Lương Hữu Bác.
Lương Hữu Bác nhướng mày, vẻ mặt hơi dãn ra, sau đó Ừ một tiếng, cũng đáp lại môt câu đơn giản:
"Không tồi. Sau này tiếp tục cố gắng."
Lúc này Giang Hưng đã vượt qua Lương Hữu Bác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!