Chương 42: (Vô Đề)

Đó là một tòa nhà ba tầng, có khoảng sân, gọi là Tiểu Mộc lâu.

Tiểu Mộc lâu là một khách điếm.

Tầng thứ nhất là đại đường và phòng bếp, nơi các thương nhân vào nam ra bắc nghỉ chân dùng bữa; phía đông của tầng thứ hai và tầng thứ ba là khách phòng cho khách nhân nghỉ ngơi, còn phía tây là phòng dành cho chủ nhà trọ và những người làm thuê trú ngụ.

Bởi vì khách điếm này nằm tại vị trí trọng yếu của tuyến đường giao thương nam bắc, cho nên suốt ba năm, công việc kinh doanh của nó rất phát đạt, mỗi ngày đều chật ních người.

Lợi nhuận sung túc, đôi vợ chồng chủ trọ mới bàn bạc nhau sang năm thứ tư, qua Tết sẽ gọi thợ mộc đến xây thêm một tầng, nhằm mở rộng việc kinh doanh, chứa chấp được nhiều khách hơn, và cũng là để mừng đứa con thứ ba sắp ra đời của họ.

Nhưng vào đầu năm thứ tư ấy, giữa lúc mọi người còn chưa kịp chuẩn bị, tiếng kèn chiến tranh đã vang lên.

Người phương Bắc đến rồi đi.

Tại vị trí trọng yếu này, những ai còn có thể chạy trốn đều đã rời đi cả, chỉ còn lại tòa nhà ba tầng Tiểu Mộc lâu nọ, cùng với thi thể của gia đình bốn người sống ở đó, nếu không tính cả một sinh mệnh còn chưa chào đời.

Sau nửa năm, vị chủ nhân đầu tiên tiếp nhận ngôi nhà này đã mang thi thể của cả gia đình nọ đi an táng, Tiểu Mộc lâu lại thay đổi thêm mấy đời chủ nhân, nhưng không có ai trụ được lâu dài, bởi tại ngay chốn giao lưu khách nhân nam bắc này, đã trở thành nơi binh biến loạn lạc, triều đình phương Nam, cùng loạn quân phương Bắc, đều tề tụ về đây đánh chiến, chiến tranh từng ngày từng ngày đã làm tiêu hao vô số tài sản mà sổ sách cũng không sao ghi chép hết được: từ đao thương, áo giáp, đạn dược, gia súc gia cầm, thậm chí cả mạng người.

Mộc lâu nọ cuối cùng biến thành nơi vô chủ.

Nhưng sau một tháng hoàn toàn hoang vu, một đám nhân sĩ giang hồ đến đây.

Bọn họ quét tước, thu dọn khách điếm hoàn hảo này, rồi chuyển vào đây một số vật dụng, trong buổi tối hôm ấy, ánh nến biến mất đã lâu lại một lần nữa phủ bóng mờ mờ qua lớp giấy cửa sổ.

Trời về chiều, lại một hồi gió mưa vần vũ.

Lớp bụi dày trên tấm biển nặng nề bị gió thổi đi, bị mưa lau rửa, bốn chữ to được viết trên nó dần lộ ra dưới ánh trăng.

—— Khách điếm Quy Nhân.

Khách điếm này tên là Khách điếm Quy Nhân.

Khách điếm Quy Nhân rốt cuộc lần thứ hai nghênh đón người về.

Chỉ tiếc, kẻ về trong chốn giang hồ, thường thường đã là người chết.

—— trích đoạn Khách điếm Quy Nhân

Hiệu suất làm việc của Trần Lương thì khỏi phải bàn, sau khi nghe Giang Hưng tỏ ý muốn gặp đạo diễn đoàn phim để cùng bàn bạc, vào trưa ngày thứ ba, Giang Hưng đã có thể cùng đạo diễn đoàn phim 'Khách điếm Quy Nhân' và biên kịch cùng nhau ăn cơm.

Tính cả Trần Lương, tổng cộng là bốn người, cả bốn đến một quán ăn, gọi vài món ăn, sau đó cùng ngồi trò chuyện một hồi.

Giang Hưng trước tiên nói vài lời:

"Đạo diễn Tiền, biên kịch Vương, tôi lấy trà thay rượu mời các vị một ly." Anh nói xong thì bưng ly lên, uống cạn, rồi tiếp tục,

"Hôm nay tôi đến gặp hai vị, chủ yếu là muốn thảo luận với đạo diễn Tiền về nhân vật trong kịch bản lần này một chút."

Đạo diễn Tiền tên đầy đủ là Tiền Bách Tâm, năm nay năm mươi ba tuổi, là một đạo diễn nổi tiếng thuộc phái thực lực trong nước.

Ông nghe Giang Hưng nói thế thì gật đầu.

Nói cho cùng, yêu cầu của đạo diễn đối với diễn viên cũng chỉ như vậy, nếu có năng lực thì đương nhiên sẽ thiên vị hơn, còn đối với diễn viên có thái độ nghiêm túc, tuy không dám nói là ưa thích, nhưng ít nhất sẽ không chán ghét.

Hiện tại thái độ của Tiền Bách Tâm đối với Giang Hưng đúng là như thế, ông mở miệng cười nói:

"Tôi nghe nói cậu muốn diễn nhân vật Vạn Nguyên Quân kia phải không? Cậu đã nghĩ như thế nào mà lựa chọn như vậy? Nhân vật kia cũng không phải loại nhân vật phản diện khiến người ta yêu thích."

Giang Hưng mỉm cười một chút:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!