Chương 37: (Vô Đề)

Tuy rằng đã hẹn như vậy, nhưng sau đó hai người không gặp nhau ở công ty, mà tại nhà Giang Hưng.

Bởi vì so với công ty, nơi Trần Lương đang ở vẫn gần nhà anh hơn một chút.

Khi Trần Lương bước vào nhà, đồng hồ vừa chỉ đúng sáu giờ mười hai phút sáng.

Giang Hưng ra mở cửa đón ông, mời ông ngồi, rồi vào bếp bưng ra một tách cà phê.

Đây đúng là thứ Trần Lương rất cần lúc này, ông bưng cà phê lên uống cạn một hơi, rồi mới nói với Giang Hưng:

"Trước đây tôi cũng không hỏi kỹ, hồi cậu còn sống ở cô nhi viện đã xảy ra chuyện gì? —— Cậu hiểu tôi đang nói về cái gì rồi đấy?"

Vâng. Giang Hưng nói, trước khi Trần Lương đến, anh đã xem qua tình hình trên weibo, hiện giờ trong lòng cũng có một số suy đoán, bèn trả lời

"Cũng không phải chuyện xa lạ gì. Cô nhi viện đó ngược đãi trẻ em. Cho nên sau khi rời đi, tôi cũng không giữ liên lạc với bọn họ."

Trần Lương nhìn thẳng Giang Hưng không chớp mắt vài giây đồng hồ.

Trong tình huống này, người bình thường ắt sẽ nói vài câu an ủi.

Cho nên Trần Lương lại nói:

"Vất vả cho cậu, tất cả đã qua rồi."

"Ừm... Cám ơn, tôi không sao." Đối với mấy câu an ủi vạn năm không đổi này, Giang Hưng cũng chỉ nghìn bài một điệu mà đáp lại.

Cảm thấy hai người đều đang nói cho có lệ, Trần Lương cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

"Như vậy, tôi có thể đoán rằng bọn chúng sẽ vu cho cậu cái tội ăn cháo đá bát, phát đạt rồi thì mất gốc, rồi kiểu gì cũng sẽ lôi kéo cả bên quản lý cô nhi viện kia vào cuộc. Cậu có bằng chứng bọn họ ngược đãi trẻ em không?"

Tôi không có. Giang Hưng nói.

Trần Lương nghe vậy thì ra vẻ đăm chiêu đánh giá từ đầu đến chân Giang Hưng:

"... Có để lại sẹo không?"

"... Hành vi của bọn họ cũng không quá nghiêm trọng." Giang Hưng nói.

Ngụ ý là không để lại dấu, mà dù nếu có thì cũng không đủ để làm bằng chứng.

Trần Lương nhíu mày một lát, lại nói:

"Hơi phiền phức rồi, nhưng cũng không quá khó giải quyết, mấy chuyện này cậu dính thì người khác cũng dính, nếu như có thể liên lạc vài người cùng lên tiếng, sau khi sóng gió qua đi, có khi thanh danh của cậu cũng sẽ không bị ảnh hưởng nhiều."

À... Giang Hưng.

Sao vậy? Trần Lương nhạy bén phát hiện ra giọng nói của Giang Hưng thay đổi,

"Ý cậu là cậu cũng không còn giữ liên lạc với bất cứ ai sau khi rời đó? Đây không phải vấn đề, chúng ta có thể trực tiếp điều tra hồ sơ của cô nhi viện để tìm người."

"Không phải chuyện này."

Giang Hưng nói,

"Nhiều năm trước, viện trưởng của cô nhi viện đó đã đổi người. Có lần tôi trở về, lén hỏi thăm một vài đứa trẻ, thì mới biết người mới đến quản lý khá tốt, không còn nảy sinh các chuyện ngược đãi... Ờ, có điều kinh phí hơi thiếu thốn một chút."

Trần Lương: ...

Giang Hưng: ...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!