Chất lỏng màu xanh, thỉnh thoảng nổi lên bọt khí bàng bạc bị chủ nhân của nó uống xuống.
Tế bào vị giác lập tức gửi cảm giác về khu thần kinh trung ương.
Đó là một loại hương vị tinh dầu —— thoang thoảng mùi của cỏ xanh và gió nhẹ, khi uống xong thì cảm thấy vô cùng tỉnh táo, nhưng mùi vị của nó thì không thể gọi là 'ngon lành' cho được.
Giang Hưng nhịn không được mà đưa tay vuốt vuốt cổ họng.
Cảm giác lạnh lẽo từ yết hầu đi xuống lồng ngực rồi lan đến dạ dày, Giang Hưng cũng không cảm thấy có gì khác thường, giống như trong mùa đông lại bị điều hòa thổi một cái, có chút lạnh thấu xương mà thôi.
[Hiệu lực ước tính của thuốc khoảng từ ba đến năm phút.] 0021 bên cạnh rất 'săn sóc' bỏ thêm một câu.
Giang Hưng bật cười: [Thật biết cách 'săn sóc'.
Sao những lúc quan trọng hơn thế này, lại không thấy cậu 'săn sóc' hơn một chút nhỉ?]
0021 bình tĩnh đáp: [Bởi vì rất 'săn sóc' nên tôi mới không nói đấy.]
Giang Hưng vừa cười, sau đó lại bùi ngùi nói: [Ừ, tôi biết, tôi rất cảm ơn cậu.
Có đôi khi tôi nghĩ, tôi đi được đến bước này có lẽ là nhờ vào tính cách này của cậu đi.]
0021 không nói gì.
Nó...
Bởi vì cái loại cảm tình phức tạp đến không nói nên lời này mà cuộn người lại.
Ngay sau đó, Giang Hưng chợt cảm giác xung quanh anh đột nhiên yên tĩnh.
Không, cũng không đến mức đơn điệu như thế.
Cảnh vật và tiếng động xung quanh không thay đổi là bao, tiếng gió vẫn vi vút thổi qua khung cửa sổ, tiếng chó mèo kêu cũng vang lên từ một góc hẻo lánh đâu đó dưới chân cầu thang, cả tiếng hàng xóm bật nhạc, tiếng người trò chuyện, những âm thanh xung quanh vẫn như cũ, truyền vào tai anh.
Sự khác biệt chỉ xảy ra trong đầu óc anh, như thể có gì đó đang kích thích thùy não.
Anh cảm thấy —— nói một cách chính xác là —— linh hồn bị tách ra ngoài.
Cả thế giới xung quanh biến thành một cuộn phim, và anh là khán giả duy nhất đang ngồi trong rạp.
Anh ngồi bên ngoài màn hình, từ một vị trí vừa độc lập lại vừa hòa hợp mà dung nhập vào bộ phim đó.
Cảm xúc bình tĩnh đến lạnh lùng này khống chế toàn bộ lý trí của Giang Hưng.
Đây hẳn là một trải nghiệm độc đáo nhất, có điều trong giây phút này Giang Hưng lại chẳng hơi đâu mà quan tâm đến nó, anh không mảy may chú ý, mà chỉ tập trung toàn bộ tinh thần và tư duy của mình để tiến hành tự phân tích.
Kỹ thuật diễn của ta đã tốt chưa, hay vẫn còn tệ lắm?
Ta có thể diễn tốt những nhân vật như thế nào, có thể diễn tạm được những nhân vật như thế nào, và loại nhân vật nào thì hoàn toàn không diễn được?
Hiện tại ta đang ở giai đoạn nào?
Ta đang đứng ở vị trí nào trong nước? Thế còn quốc tế thì sao?
Đâu là khuyết điểm hiện tại?
Làm thế nào để khắc phục điểm yếu đó?
Giang Hưng yên lặng ngẫm nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!