Chương 25: (Vô Đề)

Vào giờ khắc này, âm thanh bình tĩnh đến vô cảm kia nghe tựa như tiếng trời!

Giang Hưng dường như hoàn toàn quên mất chín lần trước giọng nữ máy móc đó đã để lại cho anh bóng ma tâm lý như thế nào.

Anh không khỏi rung động, rồi bỗng nhiên mở to mắt, tiến về trước một bước, cảm giác được thế giới vừa được xây dựng thành công xung quanh anh nhẹ nhàng dao động...

Rồi nhoáng lên một cái, anh đã trở thành Dư Trì.

Đây là lần thứ hai Giang Hưng tiến vào trạng thái Mô phỏng.

Cũng kỳ diệu như lần đầu tiên, anh hòa nhập vào thân thể của một người khác, nhìn thế giới bằng ánh mắt của một người khác, suy nghĩ cũng là suy nghĩ của một người khác!

Những hành động của đối phương, cùng vui buồn của người đó, lúc này hệt như tế bào dưới ống kính hiển vi, hiện ra thật rõ ràng trong mắt anh.

Nhưng...

vẫn thật kỳ diệu.

Giang Hưng phát hiện trong phân đoạn này, dao động tâm lý của Dư Trì cũng không giống như tầng băng lạnh phủ lên ngọn lửa hồng mà anh những tưởng, mà là một dạng tâm lý khác —— Nói thế nào nhỉ? Thêm vài phần bình thản, cùng nỗi cô độc càng sâu.

Khi còn học tiểu học, cậu bé Dư Trì chứng kiến tai nạn giao thông của cha mẹ mình.

Cậu ta cũng ngồi trên chính chiếc xe đó, nhờ sự che chắn của hai người nên chỉ bị thương nhẹ.

Khi cha mẹ còn đang được cứu chữa trong bệnh viện, Dư Trì trộm chạy đến bên ngoài phòng giải phẫu.

Phẫu thuật thất bại, cha mẹ tử vong, thi thể phủ vải trắng được đẩy ra từ trong phòng.

Dư Trì vẫn còn bà con chăm sóc, giám hộ, nhưng phần lớn thời gian, anh ta chỉ một mình vùi đầu vào học tập.

Học y thuật, rồi trở thành bác sĩ có ý nghĩa như thế nào đối với anh?

Là hoài bão, là tín niệm, là mục tiêu theo đuổi suốt đời.

Nhưng hiện tại, mục tiêu ấy, tín niệm ấy, hoài bão ấy đang nứt rạn thành mảnh, lung lay sắp đổ.....

Nhưng vẫn chưa đến mức không chịu đựng được.

Có lẽ từ sau vụ tai nạn xe cộ định mệnh ngày xưa, Dư Trì đã học được cách chấp nhận.

Anh suy nghĩ ——

Mình làm sai rồi chăng?

Ngón tay cái cầm tiền xu bị chủ nhân của nó nâng lên cao.

Đồng tiền xoay tròn, Dư Trì nhìn theo nó, lòng anh thầm nghĩ:

Không ai nói cho mình biết, rốt cuộc mình đã làm sai cái gì.

Giang Hưng rời khỏi Không gian Mô Phỏng.

Sắc mặt anh có phần mệt mỏi, bởi vì thời gian ngây người trong Không gian Mô phỏng đã tiêu hao hết trị số tinh thần trong mức an toàn của anh.

Trị số tinh thần lúc này của Giang Hưng chỉ còn có 20%.

Trong khoảng thời gian ngắn, còn chưa kịp tỉnh táo lại, anh nằm trên giường, mờ mịt nhìn xem xung quanh, mới dần ý thức được bản thân đang ở đâu, chính mình thật sự là ai.

Giang Hưng nâng tay xoa nhẹ trán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!