Chương 22: (Vô Đề)

"Mọi người đã nhìn thấy chưa?" Giữa lúc phần đông phóng viên vẫn còn đang ồ lên, giọng nói của Tôn Duệ đột ngột theo micro phóng đại khắp hội trường họp báo, giọng của ông âm vang và mạnh mẽ, kết hợp với gương mặt nghiêm túc từng trải càng làm cho người ta tin phục, "Vừa rồi trong số các vị đã có người hỏi tôi rằng có phải Giang Hưng nhờ đi cửa sau mới có thể vượt qua người khác mà được chọn vào đoàn phim của tôi hay không, đây chính là câu trả lời của tôi —— Dư Trì mà Giang Hưng đã nghiền ngẫm, đã diễn xuất trước mặt các vị hôm nay, chính là Dư Trì mà tôi kỳ vọng!

Những lời như 'Cậu này nhờ có quan hệ chống lưng mới được chọn vào vai chính', đối với một người diễn viên tâm huyết, nghiêm túc và sẵn sàng trả giá rất nhiều cho vai diễn mà nói, không khác gì một lời coi thường, lăng nhục họ!"

Cả sảnh đường dường như đều im lặng, ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về nơi Tôn Duệ và Giang Hưng đang ngồi.

Nhân lúc Tôn Duệ đang nói chuyện, Giang Hưng cũng đồng thời thoát khỏi trạng thái nhập vai.

Tuy anh vẫn khoác trên người một thân thường phục, mái tóc vẫn lòa xòa, nhưng gương mặt đã không còn nét uể oải như vừa rồi, cả người cũng ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, nụ cười vương trên môi, trong phút chốc anh dường như đã trở về vẻ khiêm tốn lịch sự ban đầu.

Tôn Duệ nói chuyện xong, microphone lại về đến tay Giang Hưng.

Giang Hưng trước tiên vẫn mỉm cười, nụ cười của anh toát ra vẻ ung dung, thoải mái, sau đó cất lời:

"Trước khi hợp tác trong bộ phim 'Bác sĩ trẻ' này, tôi và đạo diễn Tôn không hề quen biết. Ban đầu, tôi theo sắp xếp của công ty mà tham gia buổi tuyển chọn bán công khai của ông ấy, nhưng lúc ấy đạo diễn Tôn cũng không quá vừa ý với tôi ——"

"Vậy làm thế nào mà cậu Giang lại nhận được sự tín nhiệm của đạo diễn Tôn, được chọn vào vai nam chính?" Trong đám phóng viên có một người nói chen vào.

Là như thế này, Giang Hưng giải thích rõ ràng, "Khi đó đạo diễn Tôn có ý không hài lòng với tôi, tôi liền chủ động hỏi ông ấy về nguyên nhân trong đó, ông ấy đáp lại rằng tôi vẫn chưa thật sự nắm bắt được cách diễn nhân vật.

Sau này tôi nghe theo lời khuyên của đạo diễn Tôn mà rèn luyện thêm, cũng nhờ ông ấy cho tôi cơ hội này, tôi mới có thể ngồi ở đây hôm nay, gặp gỡ mọi người.Không biết cậu Giang trong thời gian đó đã nỗ lực như thế nào?" Một phóng viên tinh ranh lại một lần nữa lôi kéo đề tài về chỗ cũ.

Khi nói, anh ta đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ 'trong thời gian đó' và 'nỗ lực như thế nào', nghe ra như thể đang ngấm ngầm ẩn ý gì đó.

Ánh mắt Giang Hưng dừng lại trên người phóng viên vừa đặt câu hỏi.

Anh nhận ra người phóng viên này cũng chính là người ban nãy đặt câu hỏi cho anh, nhưng lại bị Dư Trì ngó lơ hai lần – một ký giả của báo 'Giải trí tiên phong'.

Nói thật, thái độ hiện giờ của người kia cũng không làm anh bất ngờ lắm, Giang Hưng nói:

"Trong hai tháng này, ngoại trừ phân tích, nghiên cứu nhân vật ——"

"Trong thời gian nghiên cứu nhân vật, cậu Giang có thường xuyên thảo luận riêng với đạo diễn Tôn chăng?" Người phóng viên của 'Giải trí tiên phong' rõ ràng đã quên mất sự kinh ngạc ban đầu, lại có ý đồ bôi đen Giang Hưng lần nữa.

Giang Hưng cười nói:

"Vì đạo diễn Tôn và biên kịch Vu là bạn tốt, nên đôi khi sẽ cùng tôi và người đại diện gặp mặt, cả bốn người cùng ngồi một chỗ thảo luận kịch bản. Còn bình thường, phần lớn thời gian tôi và đạo diễn Tôn liên lạc là qua QQ hoặc điện thoại." Anh dừng một chút, nhìn thoáng qua bảng tên trên ngực vị phóng viên báo 'Giải trí' nọ, đoạn bảo, "Anh Hạ này, tôi cũng rất xin lỗi anh vì mấy lời đường đột vừa rồi.

Nhưng suốt hai tháng nay tôi đã đọc qua rất nhiều sách về y học, tháng đầu tiên còn làm lao động công ích tại bệnh viện.

Có một số kiến thức cơ bản về nhìn sắc mặt mà phán đoán, khi làm công ích đã có một lão bác sĩ Đông y nói qua với tôi: phần giữa hai lông mày và dưới ngón tay cái là tâm phế, nếu giữa đôi lông mày có màu hồng hay phần da dưới ngón cái nổi mảng đỏ hoặc tím, thì có khả năng là triệu chứng của công năng tâm phế hoạt động yếu kém, cần chú ý thêm.

Ngoài ra còn có một số thủ thuật khá thú vị, chẳng hạn như trên hai tay người, tình trạng của tay trái biểu hiện tình trạng sức khỏe của một người trong quá khứ, còn của tay phải lại biểu hiện trạng thái hiện tại của người đó.Đương nhiên tôi chỉ biết sơ qua mà thôi, có lẽ xem cũng không đúng lắm.

Nhưng nếu vừa rồi có vô tình nói đúng một hai điều gì, anh Hạ đây có lẽ nên đến bệnh viện làm xét nghiệm tổng quát một chút?"

Vị ký giả của báo 'Giải trí tiên phong' này họ Hạ, tên đầy đủ là Hạ Tri Phi, ban đầu chỉ định bụng nghe Giang Hưng giải thích một chút để tìm cách làm khó anh.

Anh ta vốn vì lý do này mà từ nãy giờ vẫn im lặng, nhưng sau khi nghe thấy những điều Giang Hưng nói ——

Mẹ nó, hướng phát triển này có chỗ nào không đúng rồi?

Đây là họp báo khởi quay trong giới giải trí, chớ có phải là phòng khám chữa bệnh hay giảng đường y học gì đâu?

Nhưng dù trong lòng luôn miệng oán thầm, Hạ Tri Phi cũng không lên tiếng thêm nữa, sắc mặt vốn đã không vui vẻ gì lại càng lúc càng khó coi:

Đúng là dạo này ngủ không được ngon...

Tức ngực khó thở...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!