Chương 14: (Vô Đề)

Cảm xúc suy sụp đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Tôn Duệ vừa nói xong, Giang Hưng cũng gần như khôi phục tinh thần.

Cảm ơn các ngài. Nói đến đây, anh ngừng một chút rồi nhìn về phía Tôn Duệ, chân thành hỏi:

"Đạo diễn Tôn có thể vui lòng nói cho tôi biết diễn xuất của tôi có gì không ổn chăng?"

Diễn viên sau khi bị đạo diễn đánh rớt còn có thể hỏi như vậy thật ra cũng không nhiều.

Tôn Duệ nghe xong, trong lòng cảm thấy vui vẻ, ông nói:

"Vai diễn đầu tiên của cậu là nhân vật phản diện Ngô Phi trong 'Thục quốc truyền kỳ' phải không?"

Dạ. Đây đều là những tư liệu sơ lược công ty gửi qua, Giang Hưng nhanh chóng trả lời.

"Sau đó cậu diễn một nhân vật phản diện khác là Thư Bách Xuyên trong bộ phim chưa phát sóng – 'Vô Tự Kinh', đúng chứ?"

Tôn Duệ lại hỏi.

Đúng vậy.

"Tôi và đạo diễn Trương khá thân thiết, ông ấy có nói qua với tôi về cậu, vai diễn trong 'Vô Tự Kinh' tôi cũng đã xem qua. Nhìn chung thì, cậu có tiến bộ rất lớn, kỹ thuật diễn cũng xem như lão luyện." Nói đến đây, Tôn Duệ hơi trầm ngâm, Nhưng vấn đề là...

Hai người chỉ mới trao đổi vài lời ít ỏi, nhưng nghe đến đây, tâm tình Giang Hưng đã hoàn toàn bình ổn lại.

Địa vị của anh lúc này chỉ là một diễn viên nho nhỏ, cho đến giờ lần duy nhất anh ra mắt trước công chúng chỉ có vai sát thủ trong phim 'Thục quốc truyền kỳ' mà thôi.

Nếu lấy tiêu chuẩn của bản thân lúc này, vai diễn kia quả thật cứng nhắc không khác gì khúc gỗ.

Tôn Duệ biết anh từng diễn qua cũng không có gì lạ, nhưng điều khiến anh bất ngờ là ông thật sự đã bỏ thời gian xem phim anh diễn, dù là bởi có đạo diễn Trương Chí An giới thiệu đi nữa thì điều này cũng làm cho người ta cực kỳ kinh ngạc.

—— Vị đạo diễn thiên tài Tôn Duệ này, nhờ phong cách quay phim đậm chất cách tân và cách nhìn người mới mẻ mà nổi tiếng khắp giới đạo diễn suốt thời gian qua, những cố gắng âm thầm của ông, tuyệt đối không hề thua kém bất cứ người nào.

Hiểu được điều này, Giang Hưng lẽ ra cảm thấy càng không cam lòng mới phải, nhưng ngược lại, lòng anh lúc này bình tĩnh hơn bao giờ hết, thậm chí còn có phần thoải mái, như thể tảng đá đang đè nặng trong tâm trí bỗng dưng biến mất, thứ đang ràng buộc anh đã không còn, trong đáy mắt dường như có ý cười, anh nhìn thẳng lên Tôn Duệ, chờ đợi ông giải đáp.

"—— nhưng không đủ đặc sắc."

Tôn Duệ dùng ngón tay gõ gõ bàn, nói, "Cậu muốn làm nổi rõ sự khác biệt giữa sinh hoạt cá nhân tùy hứng với tinh thần làm việc nghiêm túc, tận tâm của nhân vật, qua đó xây dựng một hình tượng đa chiều, ý tưởng này rất tốt.

Nhưng phong cách của cậu không thật sự phù hợp với tạo hình nhân vật kiểu này.

Đương nhiên vấn đề này có thể giải quyết thông qua hóa trang và trang phục, nhưng tôi vẫn giữ câu nói trên, không đủ đặc sắc.

Tôi không chỉ yêu cầu một diễn viên có thực lực không thôi, mà còn phải là một diễn viên chính khiến người ta xem một lần là nhớ mãi.

"Ông nói đến đây, bỗng nhiên đổi đề tài:"Như vậy đi, cảnh đầu tiên, nếu là cậu trong đời thật, cậu sẽ phản ứng như thế nào?"

Đây là một khảo nghiệm ngẫu hứng.

Nếu như chính mình gặp phải tình huống như vậy, mình sẽ làm như thế nào?

Giang Hưng hơi trầm ngâm, nhưng vẫn đi tới ghế, ngồi xuống.

Lưng anh thả lỏng, tựa vào ghế, anh nâng tay, lòng bàn tay hơi hướng về phía trước, tay phải nâng cao hơn tay trái, như đang nắm bắt một vật gì đó, rồi sau đó xoay bàn tay lại.

Đồng thời, Giang Hưng cũng không ngừng suy tư, hơn nữa nhanh chóng tìm được một cái bẫy trong lời nói của Tôn Duệ.

Tôn Duệ nói, đại ý:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!