Ta nằm thẳng đơ trên giường.
Giường trong hoàng cung vừa lớn vừa mềm, nhưng không thể nào giảm bớt chút nào cơn đau của ta.
Ta không dám cuộn tròn người lại, sợ rằng chỉ cần cử động một chút, xương cốt sẽ thực sự vỡ vụn.
Dưới gối đè ép túi thơm a tỷ đưa cho ta, trong túi thơm đựng vài viên kẹo thông.
Ta lấy một viên bỏ vào miệng, ngọt quá!
A tỷ nói, ăn đồ ngọt sẽ không đau nữa.
Không biết a tỷ đã đi đến nơi nào rồi?
Nàng có nhìn thấy biển như mong muốn không?
Biển có thực sự xa xôi và rộng lớn như a tỷ đã nói không?
Khóe mắt chảy xuống không biết là nước mắt hay mồ hôi, ta không đau, chỉ là nhớ a tỷ.
Trên trời dưới đất, chỉ có một mình nàng ấy thương ta.
Trong mắt người khác ta là tứ cô nương được Tướng quốc phủ nâng niu chiều chuộng từ nhỏ, chỉ có a tỷ biết nỗi khổ của ta.
Giá như ta đi theo a tỷ thì tốt rồi.
Nếu a tỷ thấy ta đau, nhất định sẽ ôm ta dỗ dành ta, thay ta tìm thầy thuốc giỏi nhất thiên hạ.
Nàng sẽ mắng ta, sẽ đánh ta, sẽ bảo ta tỉnh táo lại.
Nàng sẽ nói Thừa Hoan, đồ ngốc này, không ai quan trọng hơn mạng sống của chính ngươi.
Năm đó nàng đã nói với ta như vậy!
Nếu không có a tỷ, sẽ không có Thừa Hoan.
Năm Hồng Khang thứ 34, Dao Đông đại hạn.
Cha mẹ ta vì để dành cho ta và a tỷ một miếng ăn, đã c.h.ế. t đói trên giường đất.
Năm đó ta mới bảy tuổi, a tỷ cũng mới mười tuổi.
A tỷ ngồi xổm ở góc sân bóc vỏ cây du già, ta nằm bò trên cửa sổ yếu ớt gọi nàng.
A tỷ cũng gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, tóc còn khô vàng hơn cả tóc ta, dựng đứng trên đầu như rơm rạ.
Ta yếu ớt gọi nàng.
Nàng quay đầu nhìn ta, gò má hóp lại, nhưng đôi mắt lại sáng đến kinh người.
Nàng nắm một miếng vỏ cây du đi tới, đưa qua khe cửa sổ cho ta.
"Thừa Hoan, muội nhai nhai một chút, nhai nhai sẽ không đói nữa."
Ta nhận lấy vỏ cây du, vừa nhai vừa nằm xuống.
Trên giường đất nằm cha mẹ ta.
Hôm nay trời vừa sáng, họ đã không còn nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!