Chương 8: Đi theo tôi

Dịch: Kogi

Chung Tập phát hiện ra cậu trai này không phải dạng vừa đâu.

Tuổi nhỏ mà tham vọng không nhỏ, được trời ban cho khuôn mặt xinh đẹp nhưng phản ứng luôn chậm hơn người khác nửa nhịp, lúc nào cũng trong trạng thái mơ màng trông có vẻ rất ngây thơ trong sáng. Quả thực là kiểu người rất dễ gây được thiện cảm của người đối diện.

Nhưng lần đầu tiên gặp nhau người này đã chơi bài ngửa với mình, bây giờ một mặt phát sinh quan hệ không rõ ràng với đạo diễn, một mặt lại bắt đầu ra sức tung tín hiệu trắng trợn với mình, phối hợp với khuôn mặt ngây thơ kia có thể nói là trà xanh tinh khiết, lòng dạ sâu không lường được.

Nghĩ vậy thì lại thấy đàn ông trung niên thiếu nghị lực như Lưu Viên Phong rơi vào tròng cũng không quá bất ngờ, ngay cả Chung Tập còn phải thừa nhận rằng ban nãy khi nhìn vào mắt cậu nhóc này, nghe cậu khen mình tim anh cũng hơi rung rinh.

Vì vậy mãi lâu sau Chung Tập không tiếp lời.

Nhưng Dung Miên cũng không cảm thấy lúng túng. Bởi vì trong thế giới của cậu, mọi cuộc trò chuyện đều tiến hành bằng hình thức đơn giản mà trực tiếp: Thích thứ gì thì sẽ khen, ghét việc gì thì không làm, đồ vật mới lạ nhất định phải thử.

Thế là Dung Miên cụp mắt xuống, tiếp tục tò mò nghiên cứu điếu thuốc đã tắt trong tay.

– Thứ này rất dễ gây sặc, cho vào miệng xong ngực cậu khó chịu như bốc hỏa, nhưng sau đó dần dần lại biến thành một cảm giác râm ran rất khó chịu.

Cậu đang định đưa lên ngửi lại một lần nữa thì nghe thấy Chung Tập nói: "Trả thuốc cho tôi."

Dung Miên chần chừ một chút rồi vẫn đặt điếu thuốc vào tay Chung Tập, anh không nhìn cậu mà dụi tắt luôn.

Dường như Dung Miên cảm nhận được điều gì, cậu bèn ngoẹo đầu quan sát Chung Tập một lúc, sau đó cậu thẳng thắn nói: "Anh không thích tôi."

Chung Tập không khẳng định cũng không phủ định.

"Nhưng anh vẫn giúp tôi giữ bí mật."

Chung Tập nói: "Chuyện gì đã hứa tôi sẽ không nuốt lời."

Đối thoại nghe có vẻ diễn ra rất trôi chảy nhưng thực tế suy nghĩ hai người họ hoàn toàn không nằm trên cùng một tần số. Bí mật mà Dung Miên nói là chuyện nguyên hình của mình là mèo, còn Chung Tập thì tưởng là chứng ăn bậy của cậu, hai người không cùng mạch suy nghĩ nhưng lại nói chuyện khớp một cách lạ kỳ.

Chung Tập dụi tắt thuốc ném vào thùng rác bên cạnh, anh gảy gảy ngón tay, thở hắt ra một hơi, quyết định thăm dò một lần cuối cùng xem đứa trẻ này liệu có phải đã thực sự hết thuốc chữa hay không.

Chung Tập hỏi: "Sao lại muốn làm diễn viên?"

Dung Miên trả lời cũng rất nhanh: "Tôi thích đóng phim, với cả tôi muốn kiếm tiền nữa." Cậu nói, "Tôi có rất nhiều thứ muốn mua."

Cũng thẳng thắn đấy, Chung Tập nghĩ.

"Đúng vậy, tuy nói là đam mê nhưng thực ra vẫn là muốn kiếm tiền thôi." Chung Tập bắt đầu dẫn dắt vào chủ đề chính, "Nhưng nếu quy về tận gốc vấn đề thì tất cả mọi người kiếm tiền đều là vì gia đình, vì muốn những người mình yêu thương có cuộc sống tốt hơn, vì bố mẹ…"

"Mẹ tôi chết rồi." Dung Miên nhìn anh, mờ mịt nói, "Trước khi tôi sinh ra, bố tôi cũng không thấy đâu nữa."

Chung Tập nghẹn họng.

Phiền rồi đây, sao lại là đứa nhóc mồ côi số khổ thế này, xem ra mình không nói nặng lời được rồi. Chung Tập thầm nghĩ.

"Tôi vô ý mạo phạm rồi." Đầu tiên Chung Tập tỏ ra hết sức áy náy, sau đó anh lại vòng về chủ đề chính, "Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, dù vậy đi nữa cậu cũng không thể phá hoại gia đình người khác đúng không?"

Biểu cảm của Dung Miên càng mờ mịt hơn, nhưng đối với chuyện mình nghe không hiểu cuối cùng cậu vẫn chọn im lặng.

"Nhóc, nghe tôi khuyên một câu, đừng đi theo Lưu Viên Phong." Cuối cùng Chung Tập vẫn nói câu này ra, anh hít một hơi thật sâu, "Chuyện của hai người… Vấn đề từ phía bản thân Lưu Viên Phong không nhỏ, nhưng cậu cũng phải tự tích đức cho mình, cũng là vun đắp cho hạnh phúc gia đình người khác."

Dung Miên có cảm giác Chung Tập đang rất nghiêm túc. Cậu không biết tại sao sự việc lại thành ra thế này, không ngờ mình chỉ khớp kịch bản với Lưu Viên Phong có một lần mà đã nghiêm trọng đến thế.

Nhưng thỉnh thoảng kịch bản có chỗ rất khó hiểu, bắt động vật đứng từ góc độ của loài người để lý giải vốn dĩ đã khó rồi. Mặc dù mấy năm nay Dung Miên sống dưới dạng người không có vấn đề gì nhưng nếu bắt cậu suy nghĩ như một con người, thể hiện ra trước ống kính, rồi lại truyền tải cảm xúc đó cho khán giả thì vẫn có độ khó nhất định.

Vì vậy quá trình đóng bộ phim chiếu mạng đầu tiên thực sự vô cùng khó khăn đối với Dung Miên. Bởi vì cậu chỉ có thể coi nữ chính thành đồ ăn, yêu đơn phương là súp thưởng ngày nhớ đêm mong, yêu cuồng nhiệt là cá ngừ hộp cậu thích nhất, còn chia tay là khô gà mình đã ăn đến chán ngấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!