Chương 6: Phòng nghỉ

Dịch: Kogi

Chung Tập nhìn con bướm trong chai nước khoáng nửa tiếng đồng hồ rồi.

Không phải Dung Miên không bắt được ba con mà chính vì cậu bắt nhanh quá, Chung Tập sợ bướm ở đây mất giống hết nên cuối cùng vẫn ngăn cậu lại.

Chung Tập quả thực chưa từng thấy ai bắt côn trùng vừa nhanh vừa chuẩn như thế. Với thị lực và tốc độ này, anh nghĩ dù tương lai cậu nhóc không theo nghiệp diễn cũng có thể đi làm vệ sĩ hay gì đó mà sống dư dả.

Anh chỉ giữ lại một con bướm còn đâu thả những con khác đi hết, trước khi quay phim bảo Từ Hựu Hựu kiếm chai nước khoáng bỏ vào, còn chọc hai lỗ trên thân chai để lấy không khí cho nó thở.

"Anh Chung ạ, em nghe người ta đồn là Sử Trừng sắp vào đoàn mình đấy, chuyện này chắc tám chín phần mười rồi."

Lúc ở trên xe Từ Hựu Hựu nói: "Nếu thế thật thì cùng lắm là hai tuần nữa sẽ vào đoàn, anh…phải chuẩn bị tâm lý nhé."

Chung Tập không đáp lại, chỉ chậm rãi giơ chai nước khoáng lên, mượn ánh đèn đường nhập nhoạng ngắm nghía mấy vết đốm màu nâu đen trên cánh bướm.

"Với diễn xuất của cậu ta, có cho diễn củ cà rốt cắm trong bùn, sâu bọ bò dưới đất tôi cũng thấy chối."

Một lát sau Chung Tập nói: "Lưu Viên Phong chấp nhận để cậu ta đạp đổ tâm huyết của mình à?"

Anh nói chuyện rất cay nghiệt, câu nào câu nấy đều khiến Từ Hựu Hựu nghẹn họng.

"…Thế nên quá lắm cũng chỉ cho đóng vai le ve thôi." Từ Hựu Hựu thở dài, "Ekip của cậu ta giỏi chơi chiêu, huống hồ vừa nhìn mặt đã biết là con trai Sử Liên Thanh rồi, kiểu người hút đề tài thảo luận thế này… Đây cũng không phải chuyện một mình đạo diễn Lưu quyết định được."

Bươm bướm yên tĩnh đậu trên thành chai, vỗ cánh với biên độ rất nhẹ.

"Đẹp thật." Chung Tập nói.

Nhất thời Từ Hựu Hựu không biết anh đang khen bươm bướm đẹp hay là âm thầm ủ mưu gì, vì vậy chỉ có thể bất an xoa xoa tay không dám nói thêm gì nữa.

Nhưng cũng may hôm nay Chung Tập có vẻ vui, anh chỉ ngắm con bướm một lúc rồi thôi, Từ Hựu Hựu thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Lát nữa thả nó đi." Anh vừa đưa chai cho Từ Hựu Hựu vừa nói, "Mùa xuân sắp đến rồi, thả ra để nó thụ phấn cho hoa."

Dường như Chung Tập nhớ đến chuyện vui gì đó, biểu cảm của anh bỗng trở nên ôn hòa hơn nhiều. Từ Hựu Hựu chỉ biết vâng dạ, một cô gái từ nhỏ lớn lên ở nông thôn như cô ấp úng mãi cũng không dám nói cho Chung Tập biết đây thực ra là bướm trắng bình thường nhất, hơn nữa còn thuộc loại côn trùng có hại ăn hoa màu.

***

Khi Dung Miên đang lật xem kịch bản, Khổng Tam Đậu đã xì mũi đến lần thứ ba trong vòng năm phút vừa rồi, đã thế đây còn là lần vang dội nhất. Thế là Dung Miên đành phải tạm dừng, gập kịch bản lại.

"Tam Đậu." Dung Miên nói, "Cậu đừng khóc nữa."

Cậu không nói thì thôi, vừa nói xong thì vành mắt của Khổng Tam Đậu lại ầng ậng nước.

"Cậu cứ tiếp tục thế này thì liệu có chết không…" Khổng Tam Đậu bắt đầu một trận khóc mới, "Làm sao bây giờ, lần nào cậu ăn cơm tớ nấu cũng ăn rất ít, thực ra, thực ra thỉnh thoảng tớ cũng có thể thêm thịt cho cậu…"

"Nhưng khi ở dạng người, nếu chỉ ăn mỗi thịt thì sẽ ốm đó…" Khổng Tam Đậu khóc thút thít, "Trước đây tớ cũng giống cậu. Sau một thời gian miệng sẽ mọc những nốt nhọt rất đau, rốt cuộc tớ phải làm gì bây giờ, tớ không thể chăm sóc tốt cho cậu…"

Suy nghĩ của loài chó vẫn luôn khờ khạo chất phác như vậy. Ít nhất trong phạm vi hiểu biết của Khổng Tam Đậu, nếu không ăn uống đủ chất thì sẽ chết.

Cô khóc rất to, Dung Miên hơi luống cuống.

"Đóng phim phải duy trì hình người trong thời gian dài nên hơi mệt thôi." Dung Miên vụng về an ủi, "Con người ai cũng bị như vậy hết, tớ chỉ chóng mặt một chút thôi, cậu đừng khóc nữa, cơm cậu nấu ngon lắm."

"Nhưng lần trước đóng bộ phim chiếu mạng kia, cậu, cậu không gầy nhiều như thế này…" Khổng Tam Đậu sụt sịt, "Tớ nói chứ, đáng lẽ lần này cậu không nên đến đây, tại sao nhất định phải đóng phim? Tiếp tục sống cùng mọi người chẳng phải rất vui sao?"

Dung Miên lắc đầu.

"Tớ muốn kiếm thêm chút tiền." Cậu nói, "Vì vậy tớ phải cố gắng đóng thật nhiều phim, hơn nữa tớ cũng rất thích diễn xuất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!