Chương 30: Cả đời

Dịch: Kogi

Dung Miên qua quầy lễ tân của khách sạn xin một ít giấy ướt để lau vòng cổ của Thẩm Nghiên cho đến khi sạch bóng.

Lúc này Khổng Tam Đậu cũng vừa thay quần áo xong đi ra, thế là hai người họ cẩn thận mang chiếc vòng trị giá tám mười nghìn tệ ấy đến gõ cửa phòng Thẩm Nghiên.

Báu vật tưởng đã mất rồi lại tìm về được khiến Thẩm Nghiên mừng rỡ không ngừng cảm ơn, sau đó lùa hết tất cả đồ ăn vặt trong túi quà Nghiên Nghiên ra tặng cho họ.

Buổi tối Dung Miên vừa ăn cua no rồi nên cậu bảo Khổng Tam Đậu nhận hết. Khổng Tam Đậu vui vẻ ôm đồ ăn vặt về phòng mở tiệc, lúc này Dung Miên mới nhớ ra hình như mình đã bỏ rơi Chung Tập ở nhà hàng, nhưng khi quay lại nhà hàng thì cậu phát hiện Chung Tập đã không còn ở đó nữa.

Phòng Dung Miên và Chung Tập nằm đối diện nhau, Dung Miên đoán anh cũng về phòng rồi nên bèn đi thang máy lên tầng của mình, quả nhiên trông thấy Chung Tập ở đầu kia hành lang.

Cậu đi đến gần Chung Tập, cất tiếng hỏi: "Anh quên mang thẻ phòng à?"

Chung Tập hơi sững lại, lát sau mới đáp: "Tôi có chuyện muốn nói với em."

Dung Miên cảm thấy tâm trạng của Chung Tập hơi bất ổn, nhưng cậu chỉ "à" một tiếng rồi vẫn ngoan ngoãn mở cửa phòng mình ra mời anh vào.

"Anh muốn uống gì không?" Dung Miên hỏi, "Khách sạn này rất hào phóng, đồ uống đều miễn phí hết, mặc dù tôi cũng không thích uống nước có ga lắm."

Chung Tập: "Không cần đâu."

Dung Miên mím môi.

Cậu xoay người lại nhìn Chung Tập hồi lâu rồi tiến lại gần, ngửa mặt hôn nhẹ lên má anh.

Chung Tập ngây người nhưng vẫn không nói gì, Dung Miên cảm thấy không biết phải làm sao.

"Lần sau tôi sẽ bóc cua cho anh ăn mà." Dung Miên do dự một chút rồi lại nói tiếp, "Tuy tôi không biết bóc nhưng có thể học."

Chung Tập lắc lắc đầu.

Dường như anh đã hạ quyết tâm làm gì đó, anh hít sâu một hơi, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Dung Miên.

"Thực ra…ban nãy tôi nhìn thấy em ngoài bãi biển rồi." Anh khó khăn nặn ra từng chữ nói, "Tôi nghe thấy em gọi con Shiba kia là, là…"

Dung Miên im lặng chốc lát, sau đó khẽ "à" một tiếng.

Cậu nói: "Cuối cùng vẫn bị anh phát hiện ra."

Câu nói này của Dung Miên vừa thốt ra Chung Tập liền cảm thấy từ đầu xuống chân mình lạnh toát.

"Nhưng anh biết rồi cũng không sao." Dung Miên nói, "Như anh thấy đó, Tam Đậu là Shiba, khứu giác của cậu rất rất nhạy bén. Trên người chị Thẩm Nghiên có mùi nước hoa khá đậm nên cậu ấy tìm cũng nhanh."

Ban nãy Khổng Tam Đậu nhớ kĩ mùi nước hoa của Thẩm Nghiên còn sót lại trên túi thạch hoa quả, sau đó chạy quanh bãi biển một vòng, cuối cùng khoanh vùng một khu vực đại khái.

Cô gọi điện cho Dung Miên, sau đó len lén biến thành chó dưới gốc cây dừa, tiếp tục dùng chiếc mũi cực nhạy của loài chó để xác định vị trí chính xác, chẳng mất bao lâu đã thành công lôi được chiếc vòng bị lấp trong cát.

Mặc dù Chung Tập đã biết mình là mèo nhưng Dung Miên không biết Khổng Tam Đậu có đồng ý bại lộ thân phận của cô hay không, vì vậy lúc đó cậu vẫn quyết định giấu Chung Tập mà đi tìm Khổng Tam Đậu một mình.

Có điều không ngờ vẫn bị Chung Tập phát hiện.

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, ánh sáng hơi yếu, Chung Tập hồi lâu không lên tiếng, vẻ mặt trông rất nhợt nhạt.

Dung Miên thỏ thẻ: "Anh vẫn ổn chứ?"

Chung Tập thực sự cảm thấy hoặc là mình điên rồi, hoặc là thế giới này điên rồi.

Anh ngây ra như phỗng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!