Dịch: Kogi
Sử Trừng hỏi Dung Miên: "Đôi giày này đẹp không?"
Giống như hầu hết các chàng trai đôi mươi khác, Sử Trừng rất thích giày thể thao chạy theo mốt, lúc này cậu ta đang giơ điện thoại cho Dung Miên xem một mẫu giày liên kết hai nhãn hiệu (*) vừa mới tung ra thị trường.
(*) Sản phẩm do hai nhà thiết kế hoặc hai nhãn hiệu khác nhau hợp tác sản xuất, thông thường giá sẽ cao hơn. Ví dụ giày Adidas kết hợp với Prada.
Dung Miên im lặng cúi đầu nhìn bức ảnh kia một hồi, sau đó chậm rãi nói: "Vết gì dính ở gót giày kia là bùn đất à?"
"…Đây là logo nhà người ta bạn mình ơi." Sử Trừng đau khổ nói xong thì nhìn lại bức ảnh một lần nữa, "Khoan, sao tự nhiên tôi cũng thấy nó giống vết bùn thế này…"
Dung Miên chẳng ừ hử gì. Sử Trừng rất tự nhiên vươn tay sang quàng vai bá cổ Dung Miên, tiếp tục kể lể với cậu về quá trình phát triển và tiểu sử nhà thiết kế của thương hiệu này. Thỉnh thoảng Dung Miên lại gật nhẹ đầu vờ như mình đang nghe rất nghiêm túc.
Thực ra cả ngày hôm nay Dung Miên đều thả hồn trên mây. Cậu biết tình trạng của mình không ổn nhưng không sao kiểm soát được.
Có thể nói Khổng Tam Đậu là rada cảm ứng tâm trạng số một của Dung Miên, nhưng lần này dù cô rủ cậu xem bao nhiêu video hài hay dạy cậu làm sao để vượt ải game Nail Salon, Dung Miên cũng vẫn ngẩn ngơ thẫn thờ, chầm rì rì đáp đúng một chữ "ừm".
Khổng Tam Đậu vò đầu bứt tai, lo đến nỗi uống liền ba bình Nông Phu Sơn Tuyền liên tiếp. Cuối cùng cô thực sự bó tay hết cách, nhân lúc Dung Miên diễn với Sử Trừng lẻn ra ngoài gọi điện thoại cầu cứu khẩn cấp, kêu Vân Mẫn đang ở trong quán làm kẹo bi bạc hà mèo tới.
Lúc Vân Mẫn đến trường quay thì cảnh của Dung Miên cũng vừa hoàn thành. Cậu ngẩng mặt lên gọi một tiếng "chú Vân", Vân Mẫn mỉm cười khen: "Diễn hay lắm."
Dung Miên đáp "dạ" rồi lại im lặng không nói, Khổng Tam Đậu ở bên cạnh ra sức nháy mắt, Vân Mẫn lại hỏi: "Đuôi có xuất hiện tình trạng như hôm trước nữa không?"
Dung Miên lắc đầu.
Vân Mẫn thở dài nói: "Nói cho chú Vân nghe xem rốt cuộc là chuyện gì nào."
Thế là Dung Miên kể lại đầu đuôi cho Vân Mẫn, Chung Tập đã nghiêm túc từ chối lời mời vuốt lông của mình như thế nào, chính miệng nói anh không thích chuyện cậu tiếp khách ra sao, và cả chuyện anh không muốn nhìn thấy nguyên hình của cậu nữa.
"…Nhưng thực ra hôm qua anh ấy vẫn nhìn thấy nguyên hình của cháu." Dung Miên nói, "Chỉ là không biết con mèo đó là cháu thôi. Anh ấy vuốt lông cháu, đối xử với cháu rất dịu dàng."
Vành tai Dung Miên ửng đỏ.
Cậu cảm thấy Chung Tập là một người vô cùng mâu thuẫn, rõ ràng anh nói mình không cần và cũng không muốn xem, vậy mà hôm qua ở trong vườn hoa lại bóp mông cậu, nhìn…của cậu nữa.
Dung Miên bỗng cảm thấy hơi buồn.
"Có nghĩa là Chung Tập sẵn sàng sờ bất cứ con mèo hoang không quen biết nào." Cậu nói một cách gượng gạo, "Anh ấy chỉ không muốn nhìn hình mèo của cháu thôi."
Vậy nên đối với con mèo hoang từ bên ngoài đến, Chung Tập sẽ dịu dàng gọi nó "meo meo", sẽ lấy xúc xích để vào đĩa nhỏ cho nó ăn, thậm chí còn bóp mông nó nữa. Nhưng anh lại nhất quyết không chịu nhìn nguyên hình của cậu – Thái độ của anh đối với Dung Miên luôn luôn là gay gắt và phẫn nộ, anh từ chối những hành động lấy lòng của cậu, thậm chí lúc ăn tối còn tịch thu xúc xích cậu thích ăn nữa.
Mặc dù cuối cùng xúc xích vẫn vào bụng Dung Miên nhưng cậu cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương sâu sắc, cậu hoàn toàn không biết mình đã làm gì sai.
"Rõ ràng khách hàng đều rất thích cháu mà." Dung Miên rầu rĩ, "Nhưng Chung Tập lại nói anh ấy không muốn nhìn hình mèo của cháu, cũng không muốn cháu đi tiếp khách…"
"Cưng ơi, Chung Tập là con người." Vân Mẫn thở dài nói, "Cháu đã từng nghĩ đến chưa? Cho dù Chung Tập biết cháu là mèo thì cũng chưa chắc cậu ta đã kết bạn với cháu vì bộ lông và chiếc đuôi của cháu."
"Những lời khen của khách hàng chỉ dành cho bề ngoài của cháu khi là mèo thôi." Vân Mẫn nheo mắt cười, "Nhưng giờ xem ra trước đây Chung Tập giúp đỡ cháu là vì cậu ta đánh giá cao phẩm chất và diễn xuất của cháu. Điều này ngược lại còn đáng quý hơn, không phải ư?"
Dung Miên ngơ ngác nhìn Vân Mẫn.
"Tất nhiên như vậy cũng không có nghĩa là phía Chung Tập không có vấn đề. Làm bạn với con người rất khó, dù là tình bạn hay là tình cảm khác, quan hệ xã giao của con người cũng đều rất phức tạp, có mâu thuẫn cũng là chuyện thường tình."
"…Nhưng quan trọng nhất là một tình bạn đẹp, trong sáng thì không nên để ai phải cảm thấy buồn bã hoặc tự ti." Vân Mẫn chốt lại, "Vì vậy chú nghĩ cháu và cậu ta cần phải ngồi lại tâm sự với nhau."
***
Đã rất lâu rồi Thẩm Nghiên không thấy Chung Tập lơ đãng như thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!