Chương 18: Bé mèo đen

Dịch: Kogi

Chung Tập thực sự tức giận đến nỗi choáng váng đầu óc.

Anh cảm thấy vừa hoang đường vừa nực cười khi ý thức được rằng, thì ra trong mắt đứa bé này, có lẽ mình chỉ là một trong vô vàn Lưu Viên Phong mà thôi.

Chung Tập có cảm giác mình cũng chỉ là một khách hàng, những gì anh làm cho Dung Miên mấy ngày nay giống như một dạng thù lao mình trả cho cậu, vì vậy đứa nhỏ này cho rằng cậu cũng phải cung cấp dịch vụ tương ứng cho anh.

Chung Tập không biết nói gì nữa, anh cảm thấy thật đáng buồn. Đáng buồn là vì có lẽ đứa nhỏ này không hề biết hành vi này có vấn đề gì. Đối với cậu, đây cũng là cách duy nhất để báo đáp người khác.

Dung Miên nhìn khuôn mặt sa sầm của Chung Tập bằng ánh mắt khó hiểu. Cậu không biết mình lại làm gì sai nên sợ hãi định rụt tay về, nhưng đột nhiên Chung Tập lại tiến lên một bước giữ ngược lại cổ tay Dung Miên.

Lực tay Chung Tập khỏe hơn nhiều, vì mới tắm xong nên nhiệt độ cơ thể cao hơn Dung Miên một chút, cậu cảm thấy cổ tay mình bị ghìm hơi đau.

Lúc này hai người cách nhau rất gần, gần đến mức chóp mũi như sắp chạm vào nhau vậy. Dung Miên cảm nhận được sức ép đến từ Chung Tập, có chút hoảng hốt chớp chớp mắt.

Nhưng rồi Chung Tập lập tức buông lỏng tay, lùi lại một bước, nhìn Dung Miên thở dài hỏi: "Rõ ràng cậu cũng sợ, vì sao còn muốn làm như vậy?"

Dung Miên nhận ra Chung Tập lại tức giận, nhưng cậu không biết nguyên nhân.

"Anh không thích tôi ngủ với anh sao?" Cậu hỏi, "Nhưng anh còn chưa từng nhìn tôi…"

Cậu định nói với Chung Tập rằng lông của mình có màu đen rất đẹp, đuôi cũng rất đẹp, tuy cậu không thích người khác chạm vào đuôi nhưng nếu Chung Tập muốn sờ thì cậu có thể…

"Tôi không thích!" Chung Tập thực sự không nhịn được nữa, anh hít sâu một hơi cắt ngang lời cậu, "Nhóc, hôm nay tôi hai mặt một lời với cậu luôn. Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu, nhưng tôi thực sự không thể chấp nhận được những hành vi này của cậu."

"Tôi cũng không thích nghe thấy những chuyện như tiếp khách phát ra từ miệng cậu, cậu và khách hàng của cậu thích chơi thế nào tôi cũng không quan tâm." Chung Tập gay gắt nói, "Nhưng tôi không giống bọn họ, tôi không có nhu cầu này. Mà tốt nhất cậu cũng đừng có ý đồ đó với tôi."

Cậu nhóc đối diện có một khuôn mặt rất ngây thơ trong sáng. Cằm nhọn, mắt tròn, lông mi dài, thực sự là một đứa bé đáng yêu.

"Cậu rất đẹp." Chung Tập nói, "Nhưng cậu phải biết rằng cơ thể và dung mạo của mỗi người không phải món hàng có thể đem ra buôn bán, cậu không nên dùng chúng để trao đổi hay báo đáp bất kì người nào hết. Tôi biết mình không có quyền kiểm soát cậu, nhưng tôi hy vọng cậu có thể thử học cách yêu thương chính mình."

Dung Miên ngơ ngác nhìn Chung Tập. Có vẻ cậu không ngờ sự việc lại trở nên nghiêm trọng đến thế, cậu bối rối giải thích: "Chỉ là tôi muốn ngủ với anh một lần thôi…"

Chung Tập tức quá hóa cười: "Chứ không cậu còn muốn ngủ mấy lần?"

Dung Miên nói: "Tôi tưởng chúng ta là bạn bè, anh đối xử với tôi rất tốt, thế nên tôi…"

"…Tôi không biết mấy năm nay công ty cậu tiêm nhiễm vào đầu cậu tư tưởng gì, nhưng tôi chắc chắn rằng việc bắt cậu đi tiếp khách là đang bóc lột quyền tự do nhân thân của cậu. Tôi giúp cậu thứ nhất là vì tôi tốt bụng, thứ hai là vì cậu có năng khiếu diễn xuất, tôi tiếc cho tài năng của cậu mà thôi."

"Nhưng ngoại trừ yêu cầu đóng phim thật tốt ra, tôi thực sự không cần bất cứ sự báo đáp hay phục vụ gì ở cậu hết. Tôi không phải khách hàng của cậu."

Anh lặp lại một lần cuối cùng: "Tôi không cần."

Dung Miên mở to mắt. Trông cậu rất hoang mang, Chung Tập thở dài trong lòng, biết rằng vừa rồi mình nói hơi nặng lời, dù sao nhìn từ góc độ nào đó đứa bé này cũng chỉ là nạn nhân mà thôi.

Chung Tập đang định nói gì đó thì thấy Dung Miên lùi lại hai bước, cụp mắt xuống khẽ nói: "Tôi biết rồi."

***

Khổng Tam Đậu cảm thấy hình như tinh thần Dung Miên hơi sa sút.

Thực ra Dung Miên không phải người vui giận buồn đau gì cũng đều biểu lộ hết ra mặt, nhưng Khổng Tam Đậu rất hiểu cậu, khi tâm trạng không tốt, cậu sẽ điều chỉnh tất cả hành động của mình bằng tốc độ 0.5 so với bình thường.

Cô nhìn Dung Miên chậm chạp cầm cốc lên, chậm chạp uống một ngụm nước, nắp chai rơi xuống đất, cậu ngẩn ra, chậm chạp cúi xuống, rồi lại chậm chạp nhặt nắp chai lên…

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cuối cùng Khổng Tam Đậu vẫn không nhịn được mà hỏi thẳng, "Hôm qua là buổi tối đầu tiên cậu và Chung Tập sống chung, vì sao hình như hai người trông còn xa cách hơn trước? Có phải cậu không làm theo lời tớ…"

"Tớ làm rồi." Dung Miên nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!