Dịch: Kogi
Từ Hựu Hựu đi theo Chung Tập bao nhiêu năm nay, cô tự nhận mình cũng khá hiểu tính anh, bởi vậy khi Chung Tập nói muốn đưa Dung Miên về nhà mình sống chung, Từ Hựu Hựu kinh ngạc đến nỗi trợn tròn hai mắt, đôi lens đẹp mới mua suýt nữa rớt ra ngoài.
Mấy hôm nay, ngày nào cô cũng phải chuẩn bị hai suất cơm trưa mang đến trường quay nên đã sớm thấy có điềm rồi, giờ xâu chuỗi lại sự việc khó tránh khỏi nghĩ theo chiều hướng tương đối mờ ám kia.
"Đứa nhỏ này khá là tội nghiệp." Chung Tập nói, "Tiện tay giúp đỡ thôi, cô đừng nghĩ nhiều."
Từ Hựu Hựu cảm thấy sai sai ở đâu đó nhưng cũng biết mình không nên tọc mạch. Hiệu suất làm việc của cô rất nhanh, lập tức liên hệ với người phụ trách công ty Dung Miên. Hai người trao đổi Wechat, khách sáo qua lại vài câu rồi hẹn gặp trực tiếp.
Sau đó Từ Hựu Hựu lại được phen rớt cằm.
Bình thường chỉ có bấy nhiêu nơi để đàm phán việc công, một là hẹn ở công ty đối phương, hai là tìm những nơi yên tĩnh như quán cà phê để gặp mặt, đây là lần đầu tiên Từ Hựu Hựu đi gặp đối tác ở quán cà phê mèo.
Cách nói chuyện của đối phương trên Wechat rất khách sáo, Từ Hựu Hựu cũng thích động vật nhỏ, mặc dù trong lòng có trăm mối nghi hoặc nhưng vẫn lịch sự đồng ý.
Lúc này Từ Hựu Hựu đang đứng trước cửa quán cà phê mèo. Cửa hàng được trang trí theo phong cách tươi sáng dễ thương, tổng thể trông rất khang trang sạch sẽ. Từ Hựu Hựu vừa bước vào đã thấy hai cậu bé nước ngoài đứng trong phòng chính. Dung mạo hai đứa giống y hệt nhau, đều là mắt xanh và tóc bạch kim, chắc là một cặp sinh đôi, nhìn xinh xắn đáng yêu như một cặp người sứ nhỏ vậy. Mỗi đứa đang cầm một cây chổi ngoan ngoãn quét phòng chính quán cà phê mèo.
Từ Hựu Hựu thầm nghĩ, hiện giờ tiêu chuẩn nhân viên phục vụ quán cà phê cao thế này cơ à, nhìn tóc này mắt này thì có vẻ là người Bắc Âu, mà đây có tính là lao động trẻ em không…
Kết quả nghe loáng thoáng một hồi, Từ Hựu Hựu lại phát hiện ra hai cậu bé nói tiếng Trung rất lưu loát.
Một đứa nói: "Em vừa nghe chú Vân nói tối nay sẽ tắm cho anh em mình đó, làm sao bây giờ?"
Đứa còn lại nhăn nhó khổ sở: "Tại em đấy, hôm qua mông dính đầy cớt mà còn cọ vào người anh, tối nay không đứa nào thoát rồi…"
Từ Hựu Hựu: "…?"
Đúng lúc cô đang không hiểu mô tê gì thì đằng sau vang lên một giọng nam ôn hòa: "Chào cô."
Từ Hựu Hựu vừa ngoảnh lại thì trông thấy một người đàn ông tóc dài tuấn tú đứng đối diện mỉm cười với mình. Bỗng chốc cô cảm thấy ngây ngất, suýt nữa tưởng đây là nghệ sĩ bỏ trốn của công ty nào.
"Tôi là người phụ trách của Dung Miên, Vân Mẫn." Y nói, "Cô Từ phải không?"
Hai cậu bé nước ngoài ở cửa tò mò nhìn về phía họ. Một đứa lấy chổi chọt chân đứa kia liếc mắt ra hiệu, đứa kia ngầm hiểu, bỏ chổi xuống chạy tót vào gian trong của quán.
Từ Hựu Hựu trấn tĩnh lại đáp: "Vâng."
Cô và Vân Mẫn ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Đầu tiên cô trình bày lại lời Chung Tập, đại ý là nhằm đảm bảo chất lượng của bộ phim, Chung Tập hy vọng công ty có thể cho Dung Miên một chút tự do trong thời gian quay phim, đồng thời bày tỏ rằng Chung Tập sẽ chỉ bảo Dung Miên về mảng diễn xuất. Nếu ekip của họ có nhu cầu, bên phía Chung Tập cũng sẵn sàng phối hợp đăng nội dung tuyên truyền có liên quan trên Weibo…
Trước khi đến đây, Từ Hựu Hựu nghe ý trong lời Chung Tập nói thì hình như người của công ty này đều không phải hạng tốt đẹp gì. Vừa nãy Vân Mẫn tự nhận là người phụ trách, chắc là kiểu ông chủ kiêm luôn người đại diện, thế nên hẳn là sẽ không dễ dàng nhả ra đâu. Từ Hựu Hựu đã chuẩn bị tâm lý cân não rồi.
Vậy mà không ngờ Vân Mẫn chăm chú nghe cô nói xong lập tức sảng khoái gật đầu đồng ý. Y cười híp mắt nói: "Không thành vấn đề, cảm ơn quý công ty, vậy phải làm phiền cậu Chung chiếu cố rồi."
Từ Hựu Hựu không ngờ Vân Mẫn sẽ chấp thuận một cách dễ dàng như vậy, nhất thời cũng ngớ người ra. Cô cảm thấy lúng túng không biết nói gì, đúng lúc này một chú mèo Ragdoll trong quán đột nhiên đi đến bên chân Từ Hựu Hựu. Đầu tiên nó nằm ra đất lăn lộn, sau đó dùng cả thân thể cọ chân Từ Hựu Hựu, cuối cùng nghịch ngợm xòe móng vuốt móc ống quần cô.
Từ Hựu Hựu có cảm giác tim mình như tan chảy.
Vân Mẫn nói: "Quách Tứ Qua, buông tay."
Thần kỳ là con mèo kia như là nghe hiểu lời Vân Mẫn, nó rụt rè thu móng lại, ngước đôi mắt xanh lam vô tội lên nhìn Vân Mẫn chốc lát rồi ngoan ngoãn rúc bên chân Từ Hựu Hựu bắt đầu ngủ.
Vân Mẫn thu lại ánh mắt. Bọn họ tiếp tục tán gẫu, Vân Mẫn rất biết ăn nói, cách y đưa đẩy câu chuyện khiến người đối diện cảm thấy vô cùng thoải mái, Từ Hựu Hựu cảm thấy tim mình đập hơi nhanh một tí xíu.
Cô sờ sờ đầu chú mèo bên chân, tò mò hỏi: "Anh có vẻ thân với mấy nhóc con này nhỉ, là khách quen của quán này à?"
Vân Mẫn mỉm cười nhưng không trả lời. Từ Hựu Hựu nhận ra cũng đến lúc mình phải về rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!