Dịch: Kogi
Dung Miên nhìn điện thoại di động rồi nói với Khổng Tam Đậu: "Anh ấy vẫn chưa trả lời tớ."
"Không thể nào." Khổng Tam Đậu cũng hơi buồn bực, cô sáp lại nhìn, "Kỹ thuật chụp ảnh của tớ cao siêu vậy mà…"
Tuy Khổng Tam Đậu còn đang giận Dung Miên trốn mình uống rượu, nhưng loài chó dễ giận mà cũng dễ quên, vừa nghe Dung Miên nói muốn chụp ảnh gửi cho Chung Tập liền hí ha hí hửng đóng vai nhiếp ảnh gia, hết giúp cậu tạo dáng lại giúp cậu điều chỉnh ánh sáng trong phòng, chụp rất lâu mới chọn ra được một tấm ưng ý.
Dung Miên hơi xấu hổ, nhưng nghe Khổng Tam Đậu xui, cuối cùng cậu vẫn gửi ảnh sang cho Chung Tập, vậy mà mãi Chung Tập không hồi âm.
Ban đầu Dung Miên tưởng là Chung Tập đang bận chuyện khác nên không để ý đến mình. Nhưng mãi đến mười một giờ đêm khung chat vẫn không có động tĩnh gì, lúc này Dung Miên cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Cậu cảm thấy hơi lo lắng bất an. Thực ra Dung Miên không chờ mong Chung Tập sẽ khen đuôi mình đẹp hay gì, cậu chỉ muốn chia sẻ với anh chuyện mình đang gặp phải mà thôi, cậu nghĩ đây là việc có thể làm giữa bạn bè với nhau.
Cậu chợt nhớ tới buổi tối mình và Chung Tập gặp nhau trong nhà vệ sinh của nhà hàng kia, Dung Miên muốn cho Chung Tập xem đuôi nhưng lại bị anh tức giận từ chối. Nhưng Dung Miên lại nghĩ nếu Chung Tập đã biết mình là mèo, hiện giờ cũng trở thành bạn của mình rồi, vậy thì chứng tỏ anh không ghét mèo mới phải.
Có lẽ chỉ là anh ấy không thích xem đuôi thôi. Dung Miên nghĩ, cũng có thể là tại đuôi mình không đẹp nên Chung Tập mới không muốn nhắn tin trả lời mình.
Trước đây Dung Miên vẫn không hiểu tại sao Khổng Tam Đậu lại mất ngủ chỉ vì chơi game mãi mà không qua cửa, giờ thì cậu cũng được trải nghiệm cảm giác lo âu trước một phần mềm nhắn tin vì người nào đó.
"Có lẽ tại đuôi của tớ không đẹp." Dung Miên khẽ nói.
Trông cậu hơi buồn bã, Khổng Tam Đậu giãy nảy lên nói: "Không thể nào! Năm ngoái cậu là á quân trong cuộc thi bình chọn đuôi đẹp của quán mà. Hơn nữa còn là trong tình huống chú Vân giành quán quân. Mà nhé, cứ mười khách thì có đến ba khách khen cậu đáng yêu…"
Dung Miên cầm điện thoại, cụp mắt, vẫn không nói lời nào.
Khổng Tam Đậu nhìn cậu, đột nhiên xoay người hì hục lôi chiếc ổ trong góc ra.
"Ổ bí đỏ cậu thích nhất nè." Khổng Tam Đậu nói, "Cởi quần áo ra, biến thành mèo con đi ngủ ngay cho tớ. Không suy nghĩ gì nữa, Chung Tập tốt bụng như thế, chắc chắn anh ta không phải người đọc được tin nhắn mà không trả lời đâu."
***
Nhưng đúng là Chung Tập đọc được và cố tình không trả lời.
Lúc đó toàn thân anh tê dại, anh nghĩ kiểu gì cũng không ngờ rằng đứa nhỏ này lại dám gửi cho mình bức ảnh nhục dục như vậy. Chung Tập nhìn chiếc đuôi kia mà chỉ cảm thấy máu toàn thân dồn lên não, tai thì ù đi. Anh còn nhìn đi nhìn lại nhiều lần để chắc chắn mình không suy nghĩ lệch lạc.
Cháu gái anh năm nay đang học lớp 8, thích chơi cosplay, thỉnh thoảng cũng đeo các phụ kiện như tai thỏ, tóc giả bảy màu… Đây là sở thích cá nhân, Chung Tập hoàn toàn hiểu và tôn trọng. Nhưng trong bức ảnh này, Chung Tập nhìn thấy rõ ràng cậu nhóc này cởi cả quần rồi, nếu muốn mang đuôi hay gì đó thì chỉ cần buộc vào chun quần là được chứ sao phải cởi, rốt cuộc chiếc đuôi này cắm ở vị trí nào…
Mẹ nó chứ Chung Tập nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đang tiếp khách ư? Có phải chiếc đuôi đó cũng là bị những người cậu gọi là khách quen ép… Chung Tập cảm thấy hơi khó chịu nơi lồng ngực. Anh nhìn sườn mặt Dung Miên trong ảnh, nếu biểu cảm của cậu là ngượng ngùng hoặc là khổ sở thì Chung Tập còn cảm thấy dễ chịu một chút. Thế nhưng biểu cảm của cậu nhóc trong ảnh chỉ là bình thản, giống hệt như lần đầu tiên cậu cởi quần trong nhà vệ sinh với khuôn mặt ngây thơ vô cảm, không có bất kì cảm xúc dư thừa nào, như thể…cậu thực sự không quan tâm vậy.
Trường hợp này là đáng sợ nhất, điều đó chứng tỏ có thể cậu đã quen đến mức tê liệt cảm xúc rồi. Một cậu bé ngây ngô đơn thuần như vậy lại cho rằng thương mại hóa cơ thể của mình là chuyện bình thường…
Chung Tập hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên soạn tin nhắn.
[Trung Y]: Cậu đi tiếp khách à?
Dung Miên ngạc nhiên. Sao Chung Tập lại biết chuyện mình tiếp khách nhỉ? Cậu hoang mang cúi thấp đầu suy nghĩ. Hồi lâu sau cuối cùng cũng nhớ ra hôm hai người đi ăn, cậu và chú Vân gọi điện thoại bị anh nghe được. Chỉ là sau đó cậu uống say quá nên quên mất chuyện này.
Dung Miên cảm thấy không có vấn đề gì. Tuy cậu không thích tiếp khách nhưng chưa từng cho rằng tiếp khách ở quán cà phê mèo là chuyện không hay, càng không nghĩ đến việc giấu Chung Tập. Dung Miên nghĩ nếu Chung Tập đã biết mình là mèo rồi, vậy thì chắc sẽ hiểu cho việc mình làm thêm trong thời gian rảnh rỗi thôi.
Thế là Dung Miên lựa chọn nói thật.
[Dung Miên]: Ừ.
[Dung Miên]: Tiếp đãi mấy khách hàng quen.
Đối diện lại im lặng rất lâu, Dung Miên ôm điện thoại chờ một lát rồi mở game Nail Salon lên chơi. Hôm qua trong lúc cậu quay phim, Khổng Tam Đậu đã giúp cậu vượt rất nhiều cửa, vì vậy cửa hiện tại có hơi khó. Dung Miên cẩn thận chọn màu sơn móng tay, mãi mới phân biệt được màu xanh bạc hà và màu lam nhạt, cuối cùng chậm rì rì sơn lên cho khách hàng, đồng thời nhận được đánh gia ba sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!