Dịch: Kogi
"Tớ chỉ uống có chút xíu rượu." Dung Miên thành thật nói, "Thế là đuôi không thu về được nữa."
Xương cụt là bộ phận sót lại của đuôi sau khi con người tiến hóa, vậy mà lúc này từ chỗ đó của Dung Miên lại mọc ra một chiếc đuôi mềm mại lông xù. Thứ này gây ra khó khăn khi ngồi nên cậu chỉ có thể kéo quần trễ xuống một chút rồi dùng áo len đang mặc che bớt đi gốc đuôi mới miễn cưỡng ngồi được trên mặt bàn quán cà phê. Dù vậy vẫn còn hơn nửa đoạn đuôi lộ ra ngoài, mà bởi vì lúc này tâm trạng cậu không tốt nên đuôi của cậu cũng thõng xuống, chóp đuôi đong đưa nhè nhẹ.
Khổng Tam Đậu giận không kìm được: "Trước đây tớ đã bảo cậu không được uống rượu rồi cơ mà!"
So ra Khổng Tam Đậu còn sốt ruột hơn chính bản thân Dung Miên. Cô vò đầu bứt tai, đi đi lại lại trong quán, "Giờ không thu lại được rồi, làm sao đây làm sao đây làm sao đây…"
Dung Miên vung vẩy chân, cúi đầu nhìn mũi giày của mình không nói lời nào.
"Tam Đậu, có lẽ không phải do rượu đâu." Vân Mẫn nói, "Hiệu lực của cồn không kéo dài lâu như vậy."
Khổng Tam Đậu cũng nhận ra mình nói hơi to, cô ủ rũ nói: "Chú Vân, cháu… Chỉ là cháu lo cho cậu ấy thôi…"
Đối với động vật có thể chuyển đổi qua lại giữa hình người và hình thú như họ, có thể nói tai và đuôi là hai bộ phận tương đối đặc biệt, cho dù là ở hình người cũng có thể tự do biến ra hoặc thu lại. Đây là lần đầu tiên Dung Miên rơi vào cảnh mọc đuôi mất kiểm soát, với tình trạng này cậu không thể tiếp tục chờ ở trường quay được nữa. Cũng may phần lớn cảnh của cậu hôm nay đều đã quay xong nên sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến tiến độ.
Dung Miên hơi hoang mang, cậu hoàn toàn không muốn làm chậm tiến độ của cả đoàn, nhưng cũng đành phải che đuôi đi xin Lưu Viên Phong cho nghỉ. Anh ta bày tỏ sự cảm thông sâu sắc ở vị trí của một đạo diễn, đồng thời bắt nguồn từ nỗi sợ hãi bẩm sinh của chuột lang, anh ta run lẩy bẩy khoát tay cho cậu nghỉ luôn cả ngày mai.
Vân Mẫn rất bình tĩnh nói: "Đừng quá lo lắng."
Đầu tiên bọn họ loại bỏ tác nhân là chất cồn, sau đó thử rất nhiều cách khác nhau, ví dụ như bảo Dung Miên cởi hết quần áo biến thành hình mèo rồi lại biến về hình người, hoặc là hít mười hơi bạc hà mèo rồi nín thở xem có thể thu đuôi lại được hay không. Thế nhưng dù loay hoay kiểu gì đi nữa, đuôi của Dung Miên vẫn không hề suy suyển, thỉnh thoảng lại đong đưa vài cái nhưng nhất quyết không biến mất.
Vân Mẫn ngẫm nghĩ lại cảm thấy có lẽ là do mấy ngày nay quay phim áp lực quá, bèn bảo Dung Miên biến về nguyên hình nghỉ ngơi một lát, có lẽ khỏe lại là ổn. Thế là Dung Miên tiện thể tiếp mấy cô bé cấp ba luôn. Mấy cô bé vừa tan học đã chạy vào quán, vừa nhìn thấy Dung Miên thì vui không tả xiết.
Dung Miên bị họ luân phiên ôm ấp hít hà một trận, sau đó ở bên cạnh trông mấy cô bé làm bài tập vật lý một tiếng đồng hồ. Cuối cùng mệt không chịu nổi nữa phải gọi hai anh em sinh đôi Ragdoll của quán ra thay ca Dung Miên mới được xả hơi. Cậu biến về hình người, thẫn thờ ngó ra đằng sau.
Đuôi vẫn ở đó.
Dung Miên vừa mặc quần áo xong thì thấy Vân Mẫn đang đứng ở cửa, ôn hòa nói: "Miên Tử, chúng ta tâm sự đi."
Vân Mẫn là mèo ly hoa lông dài, thực ra nếu tính tuổi mèo thì y đã vào hàng mèo già rồi, nhưng hình người vẫn là một mỹ nhân tóc dài tuổi chừng ba mươi mà thôi.
Lúc Vân Mẫn nhặt Dung Miên về cậu chỉ vừa biết hóa hình không lâu. Tâm trí của cậu vẫn hoàn toàn ở trạng thái của một chú mèo lang thang, vô cùng cảnh giác. Cậu không có khái niệm "gia đình", tưởng rằng rồi một ngày nào đó mình sẽ lại rơi vào cảnh lưu lạc đầu đường xó chợ.
Vì vậy việc đầu tiên Dung Miên làm mỗi ngày khi tỉnh giấc là ăn cơm. Cậu sẽ lén trốn vào một góc trong quán cà phê, ôm túi đồ ăn mèo ăn từng miếng lớn, ăn đến khi bụng phình ra mới chịu dừng lại. Vân Mẫn phải làm công tác tư tưởng rất lâu mới dần dần khiến cậu thả lỏng cảnh giác.
Mạng lưới quan hệ của Vân Mẫn cũng tương đối rộng. Công ty người mẫu y mở ra được mấy năm rồi, nhưng thấy Dung Miên có vẻ hứng thú với việc đóng phim hơn nên cũng cố gắng tìm tài nguyên về cho cậu.
Dung Miên trở nên ỷ lại Vân Mẫn, mà Vân Mẫn cũng hơi thiên vị đứa nhóc này vì trước đây bản thân y cũng từng là mèo hoang.
Y dùng giọng điệu rất đỗi dịu dàng hỏi: "Dạo này lúc quay phim cháu có gặp chuyện vui gì không?"
Dung Miên gật đầu, ngoãn ngoãn kể lại tỉ mỉ cho Vân Mẫn nghe mấy ngày nay mình ăn rau gì, quay phim ra sao, nhìn thấy bao nhiêu con gián trong nhà vệ sinh các kiểu.
Vân Mẫn kiên nhẫn mỉm cười lắng nghe.
Hình như nhớ ra chuyện gì, đột nhiên Dung Miên lại nói: "Cháu còn kết bạn với một người bạn là con người nữa."
Vẫn Mẫn vẫn không đổi sắc, chỉ tiếp tục hỏi: "Ồ? Là ai vậy?"
"Chú biết Chung Tập không?" Dung Miên không giỏi miêu tả người khác cho lắm, cậu suy nghĩ một chút rồi gắng sức hình dung, "Anh ấy là diễn viên hợp tác với cháu lần này, dáng người rất cao, trông rất đẹp trai, mắt đẹp, tay cũng đẹp…"
Dường như Dung Miên cũng nhận ra mình tả hơi bị trừu tượng, cậu cúi đầu nghĩ ngợi rồi nói, "Chính là người trong tấm poster đồng hồ dán ở trung tâm thương mại đối diện cửa hàng mình ấy…"
"…Tất nhiên là chú biết." Vân Mẫn không nhịn được cười, "Cách đây không lâu người ta vừa mới nhận được giải thưởng XX, là Ảnh đế rồi."
Dung Miên ngẩn ra, cúi đầu chậm chạp "Ồ" lên một tiếng. Vân Mẫn để ý thấy chiếc đuôi vốn đang dựng thẳng sau lưng cậu đột nhiên tiu nghỉu mà buông thõng xuống, đong đưa với biên độ rất nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!