Chương 13: Tiếp khách

Dịch: Kogi

Thế là bọn họ tiếp tục bữa ăn trong bầu không khí hài hòa mà yên tĩnh dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ. Nhưng thay vì cảm thấy dễ chịu, Chung Tập lại cảm thấy đau đầu.

Dường như Dung Miên rất để ý xem Chung Tập ăn có ngon hay không, cứ ăn một miếng lại ngẩng lên nhìn Chung Tập chằm chằm. Thế là anh đành phải cầm đũa lên, miễn cưỡng gắp một lát cá sống đưa vào miệng dưới ánh mắt quan sát của cậu, còn phải ra vẻ mình ăn rất ngon, rất hưởng thụ cho cậu xem. Chung Tập cảm thấy mình mà ăn nữa thì thể nào về nhà cũng bị tào tháo đuổi.

Cuối cùng thực sự không cố được nữa, anh gọi nhân viên phục vụ vào hỏi có rượu sake không. Nhân viên phục vụ liệt kê một loạt các loại rượu trong cửa hàng, Chung Tập chọn đại một loại, anh chỉ muốn uống một chút cho ấm bụng thôi, nhưng khi liếc mắt nhìn sang người đang ngồi ngay ngắn phía đối diện, anh thuận miệng hỏi: "Cậu cũng uống một chén chứ?"

"Tôi không uống đâu." Dung Miên đáp rất nhanh, "Tam Đậu nói trong rượu đều có độc."

Trước đây Khổng Tam Đậu từng căn dặn Dung Miên rất nhiều lần, nói mèo con ra ngoài tự lập một mình nhất định phải biết bảo vệ bản thân. Trước khi ăn hay uống thứ gì đều phải ngửi cho kĩ, uống rượu thì tuyệt đối không được. Cô nói thể chất của động vật không giống con người, gì mà tốc độ trao đổi chất cồn ở động vật chậm hơn, nếu say sẽ rất dễ nói mê sảng, cơ thể cũng trở nên khó chịu.

Dung Miên nghe câu hiểu câu không, chỉ biết không uống rượu là được.

"Đúng là rượu không tốt cho sức khỏe thật, cậu nói không sai." Chung Tập chậm rãi nói, "Nhưng uống rượu cũng là một hình thức xã giao, tất nhiên tôi khuyên cậu không nên uống nhiều rượu trắng và rượu vang, nhưng loại rượu sake này thỉnh thoảng uống một chút cũng giúp ấm bụng, ngược lại còn có ích cho cơ thể nữa."

Dung Miên nửa tin nửa ngờ nhìn anh.

"Tôi không uống." Cậu nói.

"Vừa ăn vừa nhắm rượu còn làm tăng vị ngon của thịt lên nhiều lần nữa đấy." Chung Tập làm như không nghe thấy lời cậu nói, thở dài nói, "Nhưng nếu cậu không muốn thì tôi cũng không ép, vậy thì…"

"…Cho tôi một chén với." Dung Miên ngẩng lên lễ phép nói với nhân viên phục vụ, "Cảm ơn."

Rất nhanh rượu đã được mang lên. Chung Tập sảng khoái uống liền hai chén, cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn nhiều. Trong khi đó, Dung Miên rõ ràng ở một thái cực khác. Cậu đang nhìn chén rượu trong tay như kẻ thù, lúc sau lại dí sát mặt lại ngửi ngửi đầy cảnh giác. Đầu tiên cậu thè lưỡi liếm thử một chút rượu trong chén, sau đó lập tức nhăn nhó lùi ngay lại.

Chung Tập cảm thấy dáng vẻ này của cậu rất thú vị, trông như mèo con vừa nuốt phải một viên kẹo thối (*) vậy.

(*) Kẹo thối là viên kẹo có mùi "kinh dị" như mùi rứng thối, mùi ợ chua, mùi tất chân hôi, thậm chí là mùi chồn hôi…

"Cậu thử uống thêm mấy ngụm đi." Chung Tập xấu xa dụ dỗ, "Rượu vốn đã hơi đắng, uống nhiều chút là thấy ngon ngay, thật đấy."

Dung Miên vẫn tỏ thái độ kháng cự: "Mùi như là cơm thiu." Cậu từ tốn miêu tả, "Như mùi nước rửa tay bị mốc ấy."

Cậu tả vô cùng tỉ mỉ như thế từng tự mình nếm thứ mấy thứ này rồi vậy.

"Cậu uống một ngụm rượu rồi ăn một miếng thịt thử xem." Chung Tập thong dong nói, "Vị đắng chát của rượu là sức hút lớn nhất của nó, uống vài ngụm xong cậu sẽ phát hiện ra thịt vào miệng trở nên ngọt hơn, tươi hơn đấy."

Có lẽ vì thịt cá quá hấp dẫn, Dung Miên chần chừ một chút, cuối cùng vẫn thử làm theo lời Chung Tập. Không biết có phải vì ám thị tâm lý hay không, ăn xong một combo rượu – cá, cậu thần mặt nhìn chén rượu hồi lâu rồi nói: "Hình như đúng là hơi…"

Thế là Chung Tập cứ nhìn cậu nhíu mày, uống một ngụm rượu, ăn một miếng cá.

Lại nhíu mày, uống một ngụm, ăn một miếng.

Cứ thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, tốc độ của Dung Miên bắt đầu chậm lại, cậu cầm đũa ngồi đờ ra, ánh mắt mơ màng. Sau đó Chung Tập nhìn Dung Miên giơ tay lên che miệng, cúi mặt xuống ợ một tiếng.

"Tôi no rồi." Cậu lẩm bẩm, "Tôi thấy hơi nóng."

Chung Tập nghĩ có lẽ vì cậu uống nhanh quá nên vậy, đang định khuyên Dung Miên uống chậm lại thì điện thoại để bên cạnh rung lên, có người gọi đến.

Dung Miên vẫn còn hơi thẫn thờ nhìn chằm chằm màn hình một lúc rồi mới nhận cuộc gọi, nhỏ giọng gọi người ở đầu dây bên kia: "Chú Vân."

Đối phương nói gì đó, Dung Miên im lặng nghe, lát sau lại ngoan ngoãn đáp: "Không mệt… Có Tam Đậu rồi ạ." Cậu nhả chữ hơi chậm, có lẽ vì bắt đầu ngấm men rượu.

Chung Tập nhìn cậu dùng ngón tay nghịch bông hoa cúc trang trí trên thuyền, ậm ừ vài tiếng, câu được câu không trả lời người ở đầu dây bên kia. Không biết người đó lại nói gì, dường như Dung Miên bỗng khựng lại, sau đó ngồi thẳng người dậy, có chút không vui nói: "Bọn họ…nhất định phải gặp cháu à?"

"Dạo này cháu đang quay phim, mệt lắm." Cậu lầm bầm oán trách như con nít, giọng nói nghe có chút rầu rĩ, ngón tay vô thức quẹt quẹt mép bàn, "Cháu không muốn tiếp khách nữa đâu, chú có thể bảo họ là cháu ốm rồi không?…"

Chung Tập: "…?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!