Dịch: Kogi
Mu bàn tay Chung Tập sưng tấy lên, chỗ khớp xương bị rách da cũng hơi rướm máu, Từ Hựu Hựu xỉu ngang, hồn xiêu phách lạc chạy đi tìm hòm thuốc.
Dung Miên đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm tay Chung Tập không nói nên lời.
Từ Hựu Hựu vừa mang hòm thuốc về đến nơi thì có điện thoại, chắc là người đại diện của Chung Tập gọi hỏi tình hình. Cô tưởng hai người cũng khá thân nhau rồi nên dúi tuýp thuốc mỡ vào tay Dung Miên, miệng làm khẩu hình xin lỗi.
Dung Miên ngơ ngác nhìn tuýp thuốc, sau đó chậm chạp vặn nắp, nghĩ xem nên bôi thế nào.
Chung Tập thấy cậu nhìn chằm chằm tay mình hồi lâu, tưởng cậu lại có ý đồ gì bèn vươn tay rút lấy tuýp thuốc, nói: "Tôi tự bôi được."
Có điều anh nói cho sướng miệng vậy chứ tự làm thì cũng ối dồi ôi. Tay phải của anh bị thương, tay trái thì không thuận, thế là nặn mãi cũng không ra thuốc. Cuối cùng anh bóp mạnh một phát, một đống thuốc phụt ra be bét trên mu bàn tay, từng ấy chắc đủ dùng nửa năm.
Chung Tập đau hết cả đầu, ngẩng mặt lên lại thấy Dung Miên ngồi đối diện đang nhìn mình chằm chằm. Cậu hỏi bằng giọng điệu hết sức bình thản: "Cần tôi giúp không?"
Chung Tập đành nghiến răng nghiến lợi trả thuốc mỡ lại cho cậu.
Giống như lần trước Chung Tập tẩy trang cho Dung Miên, lần này họ cũng ngồi ở vị trí tương tự, Dung Miên cẩn thận quết một ít thuốc mỡ lên mu bàn tay Chung Tập rồi dùng ngón tay tán đều ra.
Cậu nâng bàn tay anh, nhìn vết bầm tím đến thất thần. Thấy cậu mãi không chịu buông tay mình ra, Chung Tập tưởng đứa nhóc này lại nổi ý đồ không tốt gì, thế là bèn rút phắt tay về, nói: "Đầu suýt nữa nở hoa mà không có gì muốn nói à?"
Vẻ mặt của Chung Tập rất hờ hững, Dung Miên ngẩn ra, vô thức nói: "Xin lỗi."
Trông cậu có vẻ hơi lúng túng, Chung Tập thầm thở dài trong lòng. Anh nói: "Cậu làm sai gì mà phải xin lỗi?"
Dung Miên bị hỏi đến ngơ người. Cậu cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ, lát sau mới bật ra một câu: "Anh làm tốt lắm, Chung Tập."
Chung Tập: "…"
Dung Miên cũng nhận ra câu nói của mình có gì đó sai sai. Cậu không phải người giỏi nói mấy lời khách sáo, không biết lúc này nên nói gì mới thích hợp, vì vậy sau một hồi suy nghĩ, cậu đưa ra một quyết định nhượng bộ rất lớn, khẽ nói với Chung Tập: "Anh nghỉ ngơi cho khỏe, mấy ngày tới không cần nấu cơm cho tôi nữa."
Chung Tập sốc nặng.
Dung Miên mím môi, cuối cùng cũng nói được một câu chính xác: "Cảm ơn anh."
"Hai ngày tới cậu làm chân chạy vặt của tôi lúc ở trường quay là được." Chung Tập thở dài quan sát sắc mặt cậu, "Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, đây không phải lỗi của cậu, cậu không cần nghĩ cách bồi thường tôi cái gì đâu. Nếu tôi đã hứa thì cơm của cậu tôi sẽ lo chu đáo."
Dung Miên ngẩn người một chốc rồi gật gật đầu, mắt sáng long lanh nhìn Chung Tập. Anh sững người, ngoảnh mặt đi chỗ khác, bản thân lại cảm thấy buồn phiền khó chịu.
– Ban đầu rõ ràng là mình muốn giữ khoảng cách với cậu ta, sao giữ mãi giữ mãi, cuối cùng lại thành càng ngày càng gần thế này…
Dung Miên cảm thấy thật khó để giao tiếp với con người. Cậu biết mình ăn nói vụng về, hầu như lần nào cũng làm Chung Tập tức giận, thế nhưng cậu cũng biết lần này Chung Tập có ơn với mình. Vì vậy sau khi lên xe, Dung Miên vô cùng khiêm tốn xin lời khuyên của Khổng Tam Đậu, hỏi xem mấy ngày tới mình nên nói thế nào, làm thế nào.
"Cậu nhất định phải tặng anh ta thứ gì đó để bày tỏ sự biết ơn của mình chứ sao nữa." Khổng Tam Đậu trông có vẻ còn gấp gáp hơn, "Trong các mối quan hệ xã giao của con người, tình bạn là một phần vô cùng quan trọng, phải không ngừng vun đắp mới được."
Dung Miên ngơ ngác nói: "Nhưng anh ấy bảo…"
"Con người giả dối lắm." Khổng Tam Đậu nói đầy bí hiểm, "Bọn họ toàn văn vở khách sáo thôi, miệng bảo không cần nhưng không có nghĩa là họ không cần thật."
Dung Miên cảm thấy lời Khổng Tam Đậu nói hình như rất có lý. Nhưng cậu không biết nên bồi thường người khác như thế nào, chỉ nghĩ đơn giản là muốn đem những thứ mình cho là tốt tặng cho Chung Tập. Cậu nghĩ đến rất nhiều lựa chọn, trong đó có tặng cho Chung Tập voucher đồ uống ở quán cà phê mèo, chia cho Chung Tập nửa gói súp thưởng hoàng gia mình để dành, chỉ cuối tháng mới dám lấy ra ăn. Nhưng rồi cậu lại cẩm thấy những thứ mình cho là tốt chưa chắc Chung Tập đã thích.
Thế là hôm sau, trước nhà vệ sinh của trường quay, Chung Tập bị Dung Miên chặn lại.
"Mời tôi ăn?" Chung Tập nhíu mày.
Thực ra tối nay anh có một cuộc hẹn với nhiếp ảnh gia khá thân hồi trước. Hơn nữa bản thân anh đã quyết tâm muốn giữ khoảng cách với cậu nhóc này rồi, trừ vụ giải thích kịch bản và lo cơm như đã giao hẹn ra, Chung Tập không muốn qua lại quá nhiều với cậu. Anh liếc mắt nhìn người trước mặt, cậu nhóc đang ngửa mặt lên nhìn mình, im lặng chờ anh hồi đáp.
"Lịch trình của tôi tương đối kín." Chung Tập thở dài, làm bộ làm tịch nói, "Hơn nữa tối nay tôi có hẹn rồi, phải làm sao đây…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!