Sếp Lục phát hiện bí mật về nhật ký.
Tháng giêng năm sau, Khương Dư Miên sinh một bé trai đủ tháng, đặt tên là Lục Vân Khiêm.
-
--Đọc FULL tại ---
Lúc bé tròn một tháng tuổi, ông nội Lục tặng một mặt dây chuyền hình con giáp cho bé. Khương Dư Miên đưa nó cho Lục Yến Thần, anh lặng thinh cầm nó một lúc lâu.
Ngày tổ chức tiệc đầy tháng, trên cổ Lục Vân Khiêm đeo mặt dây chuyền bằng vàng.
Cục cưng vẫn còn nhỏ nên họ không mời quá nhiều người, chỉ mời một vài người bạn thân thiết.
Nguyên Quả Quả sán lại gần Lục Vân Khiêm gọi em trai mãi, vài lần còn định ôm cậu nhưng bị mẹ ngăn lại. Cuối cùng Khương Dư Miên để cho Nguyên Quả Quả ngồi ở giữa sô pha, khẽ đặt con vào trong lòng cô bé.
Nguyên Quả Quả ôm em như mong ước được một lúc, tiếp đó một loạt các cô các chú tranh nhau lại bế.
Tới lượt của Thịnh Phỉ Phỉ, cô nàng cười to, nói: "Nhóc này ngoan quá đi mất, nhiều người ôm vậy mà không khóc la gì cả."
Vừa dứt lời, Lục Vân Khiêm cất tiếng khóc thật to, dọa cho Thịnh Phỉ Phỉ vội vã trả bé vào lòng Khương Dư Miên ngay tức khắc: "Tớ… tớ… tớ không chọc thằng bé tí nào cả."
Thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô, mọi người đều bật cười nói: "Phỉ Phỉ, sao chúng tôi ôm thì không sao, đến lượt cô ôm bé lại khóc vậy hả?"
-
--Đọc FULL tại ---
"Chắc chắn là do mọi người hành thằng nhóc đến mệt lử rồi nên tới lượt tôi mới khóc như thế." Thịnh Phỉ Phỉ tuyệt đối không chấp nhận suy đoán trẻ con không thích cô gì đó.
"Có lẽ là cục cưng đói rồi." Khương Dư Miên ôm bé ước lượng một chút rồi quay về phòng cho bé ăn sữa.
Bé con ăn no xong nằm ngủ ngoan trong lòng mẹ. Cậu bé rất thích vòng ôm ấm áp, khẽ đặt xuống giường là tỉnh nên Khương Dư Miên chỉ đành phải ôm tiếp.
Lục Yến Thần mở cửa ra, bước đi tới bên cạnh cô nói: "Để anh."
Lục Vân Khiêm nằm trong lòng ba, đổi một tư thế khác rồi ngủ tiếp.
Lúc tham gia khóa học dạy làm ba, Lục Yến Thần đã luyện tập rất lâu mới học được các kiểu ôm trẻ con. Sau khi bé ra đời, Lục Yến Thần rất thích bế nhóc.
Khương Dư Miên nghi ngờ cái thói quen không thích đặt lưng xuống giường của con trai cô là do ba của bé ôm mãi mà thành.
Cô vươn tay ra xoa bóp cánh tay nhức mỏi, liếc mắt nhìn về phía tay của Lục Yến Thần.
Có lần cô đùa bảo Lục Yến Thần bế ít thôi, tránh cho sau này con quen rồi không chịu ngủ giường nữa. Nhưng anh không quan tâm nói: "Nhân lúc này còn ôm được."
Lục Yến Thần chưa bao giờ tự mình nói cho cô chuyện về tay anh, cô cũng vờ như không biết.
Hoặc có lẽ trong lòng cả hai đều biết rõ mà không nói ra.
Thấy Lục Yến Thần ôm con trai thuần thục, Khương Dư Miên đứng dậy, bắt gặp mặt dây chuyền vàng mới tháo xuống lúc cho bé ăn sữa ban nãy chợt nhớ tới hai món quà Lục Tập mang đến ban sáng: "Ông nội có tặng một món quà."
Lục Yến Thần đáp: "Ừ."
Khương Dư Miên còn chưa kịp mở ra xem, nhưng chắc chắn quà ông nội tặng cho chắt trai sẽ không tệ. Mấy năm nay, sức khỏe của ông nội Lục ngày một suy giảm, cũng chưa từng gặp Lục Yến Thần lần nào cả.
Dường như Khương Dư Miên trở thành mối liên kết cuối cùng giữa hai người. Cô không cố thuyết phục Lục Yến Thần buông bỏ khúc mắc của anh, cô chỉ làm những việc bản thân nên làm.
"Vài ngày nữa em đưa Vân Khiêm về thăm nhà họ Lục nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!