Bỗng nhiên hai người sắp rời khỏi thì ông cụ Lục vung quải trượng lên: Đứng lại.
"Cháu bất hiếu với bề trên, không nghe lời khuyên, nếu muốn rời khỏi nhà họ Lục thì phải chịu gia pháp của nhà họ Lục trước!" Ông cụ không tin mình không đập nát được xương cứng của hai người trẻ tuổi.
Lúc này, toàn bộ không gian đều yên tĩnh lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông lão phẫn nộ thở hồng hộc, còn có hô hấp bình tĩnh của người đàn ông và nhịp tim dồn dập của cô gái, đều càng lúc càng nặng nề.
Lục Yến Thần chậm rãi quay đầu lại: Cháu chấp nhận.
Khương Dư Miên lập tức nhíu mày:
"Bọn cháu không làm sai."
Lục Yến Thần lại cười với cô:
"Không phải nhận sai, là cảm ơn."
Lần cuối cùng anh dùng ánh mắt như vậy nhìn ông nội của mình, từng câu từng chữ, giọng điệu đau khổ:
"Xem như cảm ơn ông nội nhất thời tốt bụng, để anh tìm được em."
Ban đầu quen Khương Dư Miên là vì ông cụ Lục, vì vậy hiện tại anh bằng lòng nhận lửa giận của ông cụ Lục, dùng điều này để cắt đứt tất cả.
Lục Cẩm Duyên lập tức hiểu được suy nghĩ của Lục Yến Thần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì tình thân, vì tình anh em mà anh đã nhịn nhiều năm như vậy, gần như nó đã kéo đứt biên giới từ lâu.
Bây giờ anh đã có được phần tình cảm thứ ba, đúng lúc trở thành con dao chặt đứt chút lưu luyến cuối cùng của anh với nhà họ Lục.
Lục Yến Thần vốn đã chết lặng, không hề yêu cầu bất kỳ điều gì xa vời, tới bây giờ cuối cùng anh cũng đã tìm được thứ đáng để mình bảo vệ.
Người nhà xem anh như công cụ mà lợi dụng, cùng một cô gái dũng cảm chạy về phía anh, anh biết nên lựa chọn thế nào.
Khương Dư Miên hiểu anh, nhưng vẫn không đành lòng:
"Không được, vốn dĩ anh đang bị thương mà."
Cô vượt qua Lục Yến Thần, dùng cơ thể nhỏ bé của mình chặn phía trước:
"Ông nội Lục, để cháu chịu phạt thay anh ấy."
"Có vài kết thúc chỉ có thể để anh làm."
Lục Yến Thần nắm tay cô đi tới cửa:
"Ở bên ngoài chờ anh."
Anh đưa tay sờ đầu cô, dỗ dành bảo:
"Đợi lát nữa anh sẽ đưa em về nhà."
Khương Dư Miên liên tục lắc đầu, kéo anh không chịu buông tay.
Lục Yến Thần nói khẽ với cô:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!