Chương 42: (Vô Đề)

Ting tinh

Bóng đêm nhẹ nhàng, gió thổi qua chân mày.

Thiếu niên đạp xe ngang qua ấn vang chuông làm bừng tỉnh cô gái bên đường trái tim đang bị dẫn dắt.

Ý thức được kéo trở về hiện thực, Khương Dư Miên thầm cắn răng, kiên trì bổ sung:

"Em đang nghĩ anh chắc chắn con đường chính mình phải đi như thế nào."

Lục Yến Thần ngẩng đầu, đứng thẳng người:

"Mỗi người đều có chuyện mà mình muốn làm, chỉ cần suy xét nên đạt đến mục tiêu như thế nào, quá trình hoàn thành từng bước một, chính là con đường em phải đi."

À. Cô nhỏ giọng hùa theo, kìm chế lại trái tim đang đập loạn, cố ý thở dài.

Bóng đêm lờ mờ che dấu gương mặt nóng lên của người con gái. Khương Dư Miên ngửa đầu nhìn lên, bị bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu thu hút:

"Oa, sao đêm nay thật sáng."

Ở thành phố hiếm khi thấy được bầu trời đầy sao, đã rất lâu rồi cô mới thấy được bầu trời đêm lung linh như thế này.

Em biết có một chỗ.

Đèn đường kéo dài hình bóng của hai người, Khương Dư Miên dẫn anh đến thảm cỏ, không ít người hóng gió dưới bóng cây. 

Ba đứa trẻ kết bạn trốn tìm, cười đùa ha ha.

Cụ già bên đường phe phẩy quạt hương bồ, bán dưa hấu ướp lạnh. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland. co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc

- Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 

Ở thị trấn nhỏ cách xa thành phố huyên náo này, trong phút chốc tâm tình nóng nảy đều an ổn.

Khương Dư Miên sờ túi quần, quay đầu hỏi:

"Lục Yến Thần, anh có đem tiền không?"

Lục Yến Thần cũng không hỏi lý do đã nói:

"Cần bao nhiêu? Anh chuyển cho em."

Không phải đâu. Khương Dư Miên kéo ống tay áo anh: Em nói là tiền mặt.

Người đàn ông ngẩn ra, vừa rồi anh còn mạnh miệng, giờ lại không rút ra được một tờ, chỉ có thể dơ hai tay lên:

"Ví tiền ở trên xe, không mang theo."

"Nhưng em muốn ăn dưa hấu."

Cô gái chẹp miệng, mắt trông mong mà nhìn về hướng đó.

Đợi anh một lát. Lục Yến Thần đến dưới tán cây, cúi xuống nói vài câu với người đang hóng mát ở đó, không ngừng hỏi vài câu đều lắc đầu.

Khương Dư Miên vội sửa lại: Em không ăn nữa.

"Hiếm khi em muốn cái gì đó, làm sao cũng phải thỏa mãn yêu cầu của em." Vận may của anh không tệ, vừa nói đã đổi được tiền mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!