Chương 40: (Vô Đề)

Từ khi có thành tích cuộc thi thử, trong lớp có không ít người bàn luận, đương nhiên Khương Dư Miên không nghe thấy, cô ngồi tại chỗ nghĩ về sự sơ ý của mình.

Quả thật buổi sáng thi môn ngữ văn cô cảm thấy không khỏe, tuy chưa làm xong bài viết văn nhưng rõ ràng cô đã làm hết sức. Cô phải nghĩ cách làm bài điền từ nhanh hơn để ứng phó với tình huống giống hôm thi thử này.

Còn chuyện cô sơ ý tô sai phiếu trả lời trắc nghiệm, sai lầm này cô không thể tha thứ, lần sau nhất định sẽ cẩn thận hơn.

Khương Dư Miên suy nghĩ cả ngày, lại không ngờ bị Lục Yến Thần chú ý đến: "Tình hình học tập gần đây thế nào?"

Khương Dư Miên: …

Lục Yến Thần chưa bao giờ hỏi thành tích học tập của cô, bởi vì mỗi lần thi xong đều do cô chủ động báo lại với anh, thế mà kỳ thi thử lần này cô thi không tốt lại bị hỏi, cô sợ tới mức ngồi thẳng người. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland. co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc

- Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 

"Cũng, cũng được." Trả lời qua loa thế này thì có vẻ hơi hờ hững, cô lén lút nhìn người đàn ông đối diện, mím môi, chột dạ bổ sung: "Nhưng mà kết quả cũng không được tốt cho lắm."

"Thế nào?"

"Phần làm văn của bài thi ngữ văn chưa viết xong nên bị trừ điểm, tiếng Anh thì tô sai phiếu trả lời trắc nghiệm."

"Trạng thái không tốt à? Vì đêm đó anh dẫn em ra ngoài?"

"Không phải." Khương Dư Miên run bát đũa: "Cho dù ngày đó không đi, em cũng không ngủ được, sau khi gặp rồi còn có thể bình tĩnh lại."

Chính vì cô đã gặp Vương Cường, tin rằng người nọ không còn sự uy hiếp nữa nên cô mới không sợ.

Tình huống tương tự như vậy đã bị Lục Yến Thần bắt gặp hai ba lần, giờ nhắc đến cô cũng không thẹn thùng như trước nữa. Cô cố tình nói nhỏ lại: "Đến kỳ sinh lý, bụng không thoải mái."

Nếu là nguyên nhân này, Lục Yến Thần cũng không tiện nhắc lại.

Chuyện anh thật sự muốn nói là chuyện khác: "Hôm nay giáo viên của em gọi điện cho anh."

Khương Dư Miên sợ đến mức cầm đũa không vững, cô hoảng loạn nâng bát canh lên uống: "A?"

Lục Yến Thần bình tĩnh đẩy chén đĩa ra: "Nghe nói ở trường có một bạn nam ngày nào cũng tặng đồ cho em."

"Khụ khụ khụ…"

Suýt chút nữa Khương Dư Miên đã bị ngụm canh trong miệng làm sặc, cô vội vã xua tay: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi."

Mùi vị đậm đặc của nước canh trôi trong cổ họng, cô dùng sức nuốt xuống, sau đó thở ra một hơi: "Đến giờ em vẫn không biết những thứ đó là ai tặng."

"Nếu có thể thần không biết quỷ không hay để lên bàn em, hoặc là cậu ta cố tình tránh những khung giờ có người ở lại ra, hoặc là người cùng lớp em." Ánh mắt người đàn ông tràn ngập ý nghĩ: "Đối với vế trước nếu muốn tránh các bạn học cùng lớp nhiều lần thì sẽ hơi khó khăn, còn vế sau…"

Khương Dư Miên rút khăn giấy lau miệng: "Em cũng không rõ, em vẫn luôn không tìm được người kia. Còn lớp em chắc hẳn không ai làm vậy đâu, bọn họ đều không nhận."

Lục Yến Thần bấm tay: "Vậy em xử lý mấy thứ kia thế nào?"

"…"

"Ăn hết?"

"Không." Cô nhớ tới bản thân mình lúc đó, ăn thì không hết, mà vứt đi cũng không được, vì vậy đã đem tặng đi cho người cần nó.

"Gần trường học chúng em có một tiệm sách, con trai của chủ tiệm mới vài tuổi, là một tên nhóc ham ăn, nên mấy thứ đó đều cho nhóc đó hết."

"Người đó vẫn tặng hàng ngày chứ?" Lục Yến Thần đưa lên ý kiến nói: "Phải cố tìm cho ra, nếu không em có thể xem camera."

"Không, thi xong không thấy tặng nữa, nếu xem camera thì không tốt cho lắm, sắp đến kỳ thi Đại học rồi, em vẫn nên tranh thủ thời gian học tập thì hơn." Hình như do dạo gần đây có nhiều lời đồn quá nên người kia không dám âm thầm tặng quà nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!