Chương 4: (Vô Đề)

Người giúp việc của nhà họ Lục không biết đã xảy ra chuyện gì, họ chỉ thấy những vị khách được Lục Tập mời tới lần lượt rời đi, ai cũng vội vội vàng vàng, vẻ mặt không được tự nhiên.

"Có chuyện gì thế? Không phải cậu Lục Tập bảo chúng ta chuẩn bị bữa trưa à?"

Chẳng bao lâu sau, bọn họ lại nhìn thấy bác sĩ Kỳ và Khương Dư Miên từ sân trong trở về sảnh lớn. Một người lên lầu trở về phòng, một người vẫy tay tạm biệt.

Cuối cùng là cậu hai Lục cúi đầu đi theo cậu cả vào phòng sách lầu một.

Lục Tập cúi đầu theo sau Lục Yến Thần, cả khuôn mặt nóng hổi, cảm thấy rất mất mặt.

Ai ngờ Khương Dư Miên tự nhiên phản kích lại, cậu không có phòng bị nên mới bị đẩy ngã xuống đất. Ở trước mặt nhiều người như thế, cậu rất bối rối.

Lục Yến Thần ngồi trên ghế, cánh tay tùy ý khoác lên tay vịn, nơi ngón tay gấp khúc để lộ khớp xương trắng toát.

Anh ngồi ở đó, không giận mà uy.

Lục Tập lặng lẽ phủi bùn đất trên tay, liếc nhìn anh mình, mở miệng muốn bao biện cho bản thân:

"Anh cả, em làm thế là có lý do, mọi người đã bị Khương Dư Miên lừa rồi, cô ta không hề ngây thơ như vẻ bề ngoài."

Người đàn ông ngước mắt, giọng nói trầm ổn:

"Dù cô ấy giả vờ hay là thật thì việc em kêu một đám người đến ức hiếp một cô gái là đúng à?" Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland. co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc

- Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 

... Lục Tập há mồm miệng phản bác lại phát hiện bản thân hoàn toàn không có lý do chính đáng.

Cậu chỉ muốn làm Khương Dư Miên bẽ mặt, muốn ép cô mở miệng để cô hiện nguyên hình.

Nhưng cuối cùng, người ỷ đông hiếp yếu là mình, người mất mặt cũng là mình.

"Vậy hai người tận mắt nhìn thấy cô ấy đẩy em, chắc cũng nên tin rằng cô ta không yếu ớt như vẻ bề ngoài chứ?" Cậu không phủ nhận cách làm của mình là không đúng nhưng ít ra cũng chứng minh được Khương Dư Miên không trong sáng như vẻ ngoài.

Lục Yến Thần cười khẽ:

"Thỏ con nóng giận sẽ cắn người."

Nghe thấy anh cả bênh vực cô, Lục Tập càng thêm choáng váng:

"Rốt cuộc thì tại sao mấy người thiên vị cô ta như thế? Anh như vậy, ông nội cũng thế, ngay cả thím Đàm cũng bị cô ta mê hoặc."

"Nếu em tò mò thân phận của cô ấy đến thế thì anh sẽ nói cho em nghe."

"Ông nội và cha mẹ của cô ấy đã qua đời từ lâu, bên cạnh cô ấy không có người thân. Vả lại, lúc cô ấy học cấp ba đã gặp chuyện ngoài ý muốn, bị thương phải vào viện, tạm thời không thể nói chuyện."

"Ông nội cô ấy và ông nội của chúng ta là anh em cùng vào sinh ra tử, ông nội thương cho giọt máu cuối cùng của bạn cũ nên mới đón cô ấy về nhà họ Lục."

Lục Yến Thần bình thản tóm tắt mọi chuyện, ánh mắt cuối cùng như đang nói: giải thích thế này đã hài lòng chưa?

Lục Tập siết chặt nắm đấm, sắc mặt khó coi:

"Chỉ như thế? Tại sao không nói sớm?"

"Em thấy khi nào mới được gọi là sớm?" Lục Yến Thần thấp giọng hỏi lại:

"Cô ấy đến nhà họ Lục chưa được một ngày, em lại vội vàng kết luận người ta là người như thế sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!