Chương 38: (Vô Đề)

Khương Dư Miên đuổi theo anh, bóng dáng hai người ở hành lang trồng lên nhau, dừng lại tại cửa phòng làm việc.

Anh không quay đầu lại, Khương Dư Miên hành động, vốn định kéo tay anh lại  một chút, nhưng lại vô tình kéo áo khoác giữa khuỷu tay người đàn ông xuống.

Chiếc áo khoác bất ngờ rơi xuống đất, hai người đều cảm thấy bất ngờ, Lục Yến Thần từ từ xoay người, sau đó ánh sáng lấp ló trên mặt đất, bóng người lấn át cô gái nhỏ gầy.

Khương Dư Miên vội nhặt lên trả lại, mở miệng nói:

Xin lỗi.

Lục Yến Thần đưa tay phủi sạch bụi bặm:

"Không sao, không cần để ý."

Bầu không khí yên lặng vài giây.

"Sao vậy, còn có việc gì sao?" Anh thấy ánh mắt của cô vô cùng tỉnh táo, không còn thấy nụ cười dịu dàng trên gương mặt như trước.

Khương Dư Miên chần chừ không tiến lên, những suy nghĩ kia bắt đầu rối tung trong đầu, cô ấy không biết làm thế nào đành lấy điện thoại ra, lấy một lý do qua loa nói: Muộn như vậy rồi, anh còn tiếp tục làm việc sao?

"Muộn rồi, em nên ngủ đi."

Lục Yến Thần không trả lời cô.

Hai người ở chung một nơi, nhịp sống lại khác nhau một trời một vực, Lục Yến Thần nắm trong tay tất cả thông tin của cô, còn cô chỉ có thể thám thính tin tức từ miệng Lục Yến Thần.

Một khi đối phương cắt đứt suy nghĩ trao đổi thì không còn cách nào để theo dõi nửa còn lại nữa.

Cô suy nghĩ về lý do rời khỏi biệt thự Thanh Sơn rất lâu, cuối cùng phát hiện đó hoàn toàn không phải lý do để nói cho Lục Yến Thần nghe mà lại cách để thuyết phục chính bản thân mình. 

Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland. co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc

- Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 

Khi người kia đứng trước mặt anh, khoảng cách gần đến mức những sợi lông cũng có thể chạm, chuyện đó khiến lý trí của cô không ngừng sụp đổ.

Cho tới khi nhìn thấy bóng dáng cô đơn kia, sẽ mất tự chủ là lại gần anh.

Cô gái đứng trước cửa, vừa luống cuống vừa tủi thân.

Sự bất an đó tới từ nội tâm của cô, nhưng cô không thể diễn tả hết trước mặt Lục Yến Thần.

Giống như bị thứ gì đó nặng ngàn cân đè giữa ngón tay, đến cả việc gõ chữ cũng tốn hết toàn bộ sức lực của cô: Chỉ là, em lo anh sẽ mệt mỏi.

Dáng vẻ của người đàn ông vẫn ung dung không chút vội vã, bất cứ lúc nào hành động của anh cũng hoàn hảo không thể bắt bẻ:

"Không sao, anh tự biết chừng mực."

Khương Dư Miên không thể làm gì khác, đành nói:

Ngủ ngon.

Lục Yến Thần chưa từng khiến người khác cảm thấy xấu hổ, anh cũng nghiêm túc đáp lại cô một câu: Mơ đẹp.

Sau đó, anh bước vào cánh cửa kia, bóng hình hai người càng lúc càng xa.

Khương Dư Miên đứng yên ở hành lang, nhìn phòng làm việc cô chưa từng bước vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!