"Miên Miên, nghe nói cậu bị bệnh, hiện tại cơ thể đã ổn hơn chưa?"
"Cậu xin nghỉ phép nửa tháng, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, bọn tớ đang định quyên tiền đi bệnh viện thăm cậu."
Lúc trở lại trường học, Khương Dư Miên vừa bước vào lớp đã bị cả lớp chú ý.
Nhân lúc không có tiết học, Khương Nhạc Nhạc chạy đến bàn của cô, vừa than khổ vừa hỏi thăm cô:
"Trong nửa tháng cậu không đi học, bọn tớ đã phải làm rất nhiều bài thi."
Khương Dư Miên lặng lẽ nhìn cô ấy một cái, yên lặng từ trong cặp sách lấy ra một xấp bài kiểm tra, đều là câu hỏi của hai tuần nghỉ phép. Việc rèn luyện giải Toán hàng ngày cũng là nhiệm vụ mà cô phải hoàn thành.
Khương Nhạc Nhạc nghiêng đầu, đôi mắt mở to:
"Không phải chứ, cậu vẫn học bài trong lúc bị bệnh sao!"
Cô ấy tiện tay cầm đống giấy tờ, chắc chắn không thua kém những gì họ đã làm gần đây.
Khương Nhạc Nhạc chắp tay:
"Tớ ngưỡng mộ, thật sự rất ngưỡng mộ."
Không lâu sau, tiếng chuông vào lớp vang lên, Khương Nhạc Nhạc chạy về chỗ ngồi của mình. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland. co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc
- Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Khương Dư Miên gấp tờ đề thi lại để sang một bên, Tưởng Bác Tri ở bàn sau chọc bút vào cánh tay cô:
"Câu hỏi lớn cuối cùng trong đề toán ngày hôm qua cậu có làm không?"
Khương Dư Miên suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu, lấy ra xấp giấy đã sắp xếp xong đưa cho cậu ấy.
Tưởng Bác Tri:
"Tớ không muốn sao chép câu trả lời, tớ chỉ muốn thảo luận với cậu thôi."
Khương Dư Miên sửng sốt một chút, lấy ra giấy nháp viết: [Xin lỗi, gần đây có lẽ không tiện lắm, tớ chỉ có thể viết chi tiết các bước cho cậu.]
Thấy cô viết trên giấy, Tưởng Bác Tri chợt hiểu ra, kinh ngạc nhìn cô:
"Lại nói không nên lời à?"
Khương Dư Miên hít sâu một hơi, gật đầu.
Lông mày của Tưởng Bác Tri khẽ động, cậu ấy vừa định nói gì đó, thì giáo viên đã đến.
Sau cuộc thi diễn thuyết, Khương Dư Miên là người giành được giải nhất, đã thu hút rất nhiều sự chú ý, mà tin tức về việc cô lại mắc chứng mất ngôn ngữ sau khi trở lại trường học sau kỳ nghỉ dài đã lan truyền nhanh chóng.
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua chỗ ngồi của cô, cũng có người đến hỏi thăm cô. Nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng gì, bởi vì cô không bị phân tâm, mà chỉ lo tập trung vào việc học của mình.
Tại lớp sáu.
Lý Hàng Xuyên sau khi biết mọi chuyện đã lẻn vào lớp qua cửa sau, cậu ta và Tôn Bân ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, Lục Tập thì ngồi ở hàng cuối cùng.
Lý Hàng Xuyên ngả người ra sau:
"Anh Lục, anh Lục, tại sao Miên Miên lại bị câm?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!