Sau khi các bài văn được trưng bày, cả trường đều biết sẽ có ba bài văn sẽ được gửi lên thành phố để dự thi.
Triệu Thanh bởi vì có quan hệ thân thích với chủ nhiệm, nên cô lại được bầu làm người điều hành tất cả các hoạt động quy mô lớn trong trường trung học, cộng với ngoại hình ưu tú, cô đã tích lũy được rất nhiều sự nổi tiếng trong trường.
"Triệu Thanh, nghe nói cậu sẽ diễn thuyết trong thành phố."
Triệu Thanh thản nhiên cười:
"Cũng không chắc, bởi vì bài văn nộp lên còn phải sàng lọc lại."
"Không thành vấn đề, giáo viên viết văn đều nói rất hay, cậu diễn thuyết giỏi như vậy, nhất định có thể đoạt giải." Các bạn học tung hô cô lên thật cao, nhưng họ không biết bây giờ Triệu Thanh như đang treo trên mũi dao, nội tâm cực kỳ lo lắng.
Đăng ký dự thi đã kết thúc, chỉ cần chờ ban tổ chức công bố danh sách trúng cử, nhưng lúc này trong trường lần lượt đồn đại rằng tác giả 'Thư gửi thanh xuân' không phải của Triệu Thanh.
"Bảng thông báo đã dán hai ngày rồi mà còn không đổi? Rõ ràng bài văn là của Khương Dư Miên, tớ đã tận mắt xem qua." Người nói chính là Thịnh Phỉ Phỉ.
Lúc ấy ở khu nghỉ dưỡng trên tuyết sơn, Thịnh Phỉ Phỉ từng thấy Khương Dư Miên viết văn, bản thân là sinh viên nghệ thuật, ngay từ đầu cô ấy cũng không chú ý đến những chuyện này, chỉ khi nghe được những các bạn khác bàn tán mới đứng ra.
Là hoa khôi của trường, nên lời nói của cô ấy có sức ảnh hưởng lớn hơn so với học sinh bình thường.
Hầu hết mọi người đều không biết sự thật bên trong là gì, nhưng khi nghe cô ấy nói như vậy thì họ đã bắt đầu chú ý đến lời đồn đó hơn.
Buổi tối hôm đó sau khi tan học, Lục Tập là người đầu tiên ngồi vào trong xe, không lâu sau, đợi đến khi tiểu câm mở cửa xe từ bên kia đi vào. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland. co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc
- Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Tài xế đón hai học sinh xong, nhấn ga lên đường.
Khương Dư Miên ngồi ghế sau đang nghịch cặp sách, Lục Tập tựa vào ghế, giơ tay lên, quay đầu nhìn cô:
"Chuyện gì đã xảy ra với bài văn trên bảng thông báo?"
Ngón tay đang kéo khóa cặp sách của Khương Dư Miên, theo bản năng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn: Cái gì?
Lục Tập liếc cô một cái:
"Đừng giả ngu, có người nói bài văn của Triệu Thanh là cô viết."
Cái này... Giọng Khương Dư Miên hơi khựng lại, không nhanh không chậm kéo khóa lại: Đúng là tôi viết.
Lục Tập nhíu mày:
"Vậy tại sao lại đề tên cô ta?"
Khương Dư Miên bình tĩnh nói:
"Có thể là trường học nhầm."
"Vậy sao cô không đi nói?" Vẻ mặt Lục Tập có chút hung dữ:
"Bảo bọn họ sửa lại đi, bây giờ mọi người đều tưởng là Triệu Thanh."
Người trong cuộc lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh:
"Thật không thể giả, giả cũng không thể thật, đến thời điểm thích hợp, sự thật tự nhiên sẽ được đưa ra ánh sáng."
Lục Tập không kiên nhẫn xua tay:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!