Vừa định xoay người thì cánh tay lại bị người ta kéo đi.
Lục Yến Thần quay đầu thì thấy những ngón tay lạnh lẽo của mình được bàn tay trắng nõn mềm mại nắm lấy.
Anh ngạc nhiên nhìn Khương Dư Miên.
Cô gái ngây thơ chớp mắt: "Em ấm lắm."
Cơ thể cô ấm nóng, đút tay vào túi một chút là ấm lên, có lẽ nắm tay anh có thể khiến anh ấm lên.
Làm theo suy nghĩ trong lòng, cô muốn trực tiếp nắm lấy nhưng như thế quá thân mật, cô rụt rè chỉ dám miết ngón tay anh.
Lục Yến Thần bật cười, sao có người ngốc đến thế, muốn xoa ngón tay để truyền hơi ấm cho anh.
"Khương Dư Miên, em là học sinh giỏi đấy."
Cơ thể con người có thể truyền nhiệt độ nhưng diện tích tiếp xúc nhỏ như thế hoàn hoàn không đủ, cô làm gì cũng phí công vô ích.
"Vậy, vậy thì ngại lắm." Khương Dư Miên hiểu lầm lời của anh, thẹn thùng hai bàn tay ôm lấy bàn tay anh: "Thế này thì sao?"
Lục Yến Thần: "..."
Ý anh không phải như thế.
Quả nhiên cô rất khác, không chỉ giọng nói mà cả nhiệt độ cơ thể cũng lạ như thế. Anh có thể cảm nhận hơi ấm được truyền đến bàn tay mình rất rõ ràng, giống như ngọn lửa nóng rực hòa tan băng tuyết trong cơ thể anh.
Cảm giác này, rất kỳ lạ.
Bàn tay Lục Yến Thần cử động, rút ra khỏi hai bàn tay cô: "Đi thôi, dạo xong rồi thì về nhé."
"Ừm." Cô ngoan ngoãn trả lời, đút hai bàn tay trống trơn vào túi áo.
Sờ soạng mấy cái mới phát hiện trong túi có một đôi găng tay được chuẩn bị từ trước, màu hồng nhạt.
"Lục Yến Thần." Khương Dư Miên cầm bao tay, rất muốn đưa cho anh: "Anh có cần..."
Người đàn ông híp mắt: "Đừng nghĩ mấy thứ linh tinh nữa."
"Được rồi." Cô đành tự đeo cho mình.
Phía trước có một cây cầu ngắm cảnh, bởi vì tuyết rơi nên xung quanh chết thành những khối băng, có rất nhiều người lách qua nó. Lan can xung quanh đã đóng băng, Khương Dư Miên tò mò đi lên, mỗi bước chân đều phải chú ý cẩn thận.
Cô đeo găng tay bám vào lan can, cẩn thận đi đến giữa cây cầu rồi quay đầu nhìn người đàn ông mặc đồ đen đằng sau.
"Lục Yến Thần." Giọng nói uyển chuyển của cô gái lẫn vào gió tuyết.
Người đàn ông ngước mắt nhìn.
Cô hỏi: "Anh không sợ ngã à?"
"Không việc gì." Thi thoảng anh sẽ bám vào lan can mượn lực, tránh chỗ trơn trượt.
Một mảnh bông tuyết vương trên má cô, Khương Dư Miên nâng tay đụng vào, bông tuyết lập tức tan ra.
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đáy mắt chỉ còn sự ngạc nhiên và vui vẻ: "Tuyết rơi rồi."
Lục Yến Thần ngẩng đầu nhìn, bóng dáng màu đỏ trong mắt anh di chuyển.
Khương Dư Miên vui mừng mà quên để ý dưới chân, suýt thì ngã xuống. May mà cô phản ứng nhanh, ôm chặt lấy lan can mới không ngã nhào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!