Lục Tập: "Mày buông ra."
Tống Tuấn Lâm: "Mày buông tay!"
Hai thiếu niên vật lộn so kè khống chế đối phương, ai cũng không chịu buông tay trước, cuối cùng vì thấy nhiều người, ngại mất mặt, dưới tiếng đếm ngược công bằng của Ông Lục, hai người cùng buông ra.
Vẻ mặt của ông Lục nghiêm túc, ông hỏi: "Rốt cuộc giữa hai đứa có chuyện gì vậy?"
Lục Tập Uyển mạnh mẽ lên án: "Lòng dạ cậu ta không ngay thẳng!"
Tống Tuấn Lâm nhìn chằm chằm tờ giấy vụn xung quanh: "Cậu ta ngang ngược không hiểu lý lẽ!"
Khương Dư Miên nhặt mảnh giấy vụn rơi trên đất, ghép lại nội dung. Đại khái ý là bà Tống cảm thấy vô cùng có duyên với cô, muốn mời cô cùng pha trà thưởng trà, hàn huyên ở suối nước nóng.
Bằng chứng bày ra trước mắt, lúc này mới giải quyết được ngọn nguồn hiểu lầm.
Tống Tuấn Lâm khom lưng nhặt kính râm bị rơi xuống đất, lau như báu vật: "Vẫn là chị gái nhỏ lí trí, không giống một số người, chỉ có cái xác to, chứ chẳng có đầu óc."
"Tống Nhị, cậu còn sức đánh nhau đúng không?" Lục Tập xắn ống tay áo lên, giống như có thể đi ra ngoài làm một trận lớn bất cứ lúc nào.
Ông cụ chống gậy ngăn giữa hai người: "Đủ rồi, hai anh bây giờ trông giống cái gì? Cũng không sợ bị người ta chê cười à?"
Một câu nói đánh thức cả hai, đánh nhau thì vẫn được nhưng không thể để mất mặt.
Đừng nói, hai người này vật lộn thành một đống, trên khuôn mặt trắng trẻo không có bất kỳ dấu vết nào, hoàn toàn ăn ý tuân thủ tiêu chuẩn "đánh người không đánh mặt".
"Chuyện hôm nay là một sự hiểu lầm." Cuối cùng vẫn là ông cụ ra mặt tách hai người ra, tận mắt nhìn thấy bọn họ quay đầu rời đi theo hai hướng, mới chấm dứt trò khôi hài này.
Hai người kia rời đi, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.
Thấy Lục Yến Thần đứng bên cạnh xem trận ồn ào một lúc lâu, bấy giờ ông Lục mới chú ý tới, ông hỏi: "Đến từ khi nào thế?"
Lục Yến Thần thong thả trả lời: "Vừa tới ạ."
Hành lý vẫn còn trong tay trợ lý Diêu.
Ông Lục gật đầu, nhớ tới Khương Dư Miên đi ra từ trong thang máy với Lục Yến Thần: "Miên Miên vừa nãy cháu?"
"Cháu..." Khương Dư Miên há miệng muốn nói.
Một giọng nói cao hơn, trầm ổn hơn đè tiếng cô xuống: "Em ấy vừa ở dưới lầu với cháu, vào đúng căn phòng thiết bị mạng có vấn đề nên bị trì hoãn."
Một đám người đứng ở hành lang nói chuyện không thích hợp lắm, Lục Yến Thần đưa mắt với cô. Khương Dư Miên vội vàng lấy thẻ phòng từ trong túi áo khoác ra mở cửa: "Ông nội, anh Yến Thần, mọi người vào trong ngồi rồi nói ạ."
Đây là phòng suite khách sạn, có một phòng khách nhỏ với một phòng ngủ, sẽ không có chuyện xảy ra khó xử khi vào phòng ngủ của con gái.
Ông Lục thực ra còn có chuyện muốn dặn dò, hỏi đôi ba câu về tình hình gần đây của công ty: "Nghe nói có một công ty nước ngoài sắp tới đây hợp tác, cháu đến núi tuyết nghỉ phép liệu có trì hoãn chuyện hợp tác bên kia không?"
Lục Yến Thần đáp: "Đã sắp xếp ổn thỏa ạ."
Phòng khách đông người, Ông Lục cũng không hỏi kỹ. Đối với năng lực làm việc của Lục Yến Thần, ông vẫn luôn tin tưởng.
Không nói đến chuyện công việc, Ông Lục vẫn còn chuyện riêng không bỏ qua được: "Chuyện xảy ra ở cửa vừa rồi, dù sao cũng là do Lục Tập gây hấn, phải tới nhà họ Tống bên kia nói lời xin lỗi mới được."
Thương hiệu trang sức do bà Tống tự sáng tạo ra nổi danh trong cả nước, người ta tán thưởng tiểu bối, bảo con trai mang theo thư mời tới, lại bị Lục Tập không không nói không rằng mà xé mất. Tuy nói là Tống Tuấn Lâm ra tay trước, nhưng dù sao Lục Tập cũng có hiềm nghi chủ động gây sự, nhà họ Lục bọn họ cũng không thể làm người không biết lý lẽ.
"Được ạ" Lục Yến Thần không từ chối, đáp: "Lát nữa cháu sẽ bảo nó đi xin lỗi nhà họ Tống."
Nhớ tới lúc nãy Lục Yến Thần đứng ở hành lang tỏ vẻ không liên quan gì đến mình, Ông Lục lại cảm thấy anh cả như anh không đủ trách nhiệm: "Lục Tập hành việc kích động, với cái tính tình này ra ngoài xã hội sớm muộn gì cũng chịu thiệt. Thằng bé luôn sợ hãi uy nghiêm của cháu, cháu làm anh lớn cũng đừng chỉ lo chuyện công việc, rảnh rỗi quan tâm em trai cháu nhiều hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!