Cảm giác ở bên hông và trên cổ tay biến mất cùng một lúc với nhau, Khương Dư Miên ngẩng đầu lên, chạm phải một đôi mắt sâu thẳm.
Khương Dư Miên dời mắt đi, nhìn thấy rõ gương mặt cực kỳ xuất chúng kia.
Người đàn ông có sống mũi cao, cái cằm góc cạnh rõ ràng, gương mặt lập thể hoàn mỹ. Đôi môi mỏng mà sắc bén hơi nhếch lên, vừa như đang mỉm cười lại vừa như là lạnh nhạt.
Hai người tách nhau ra, người đàn ông thẳng người lên, đứng bên cạnh cô, bàn tay vuốt phẳng chiếc áo sơ mi đang mặc trên người, mỗi cái giơ tay nhấc chân của anh đều toát ra khí chất cao quý.
Anh cả.
Lục Tập không ngờ rằng mình chỉ vung tay nhẹ một cái mà đã khiến cho Khương Dư Miên va vào lan can, càng không ngờ được rằng anh cả Lục Yến Thần bỗng nhiên quay trở về, thấy được cảnh này.
Cậu muốn giải thích rằng những gì vừa xảy ra khi nãy chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng khi đối mặt với ánh mắt không cho phép nghi ngờ của Lục Yến Thần, những lời cậu muốn nói ra bỗng kẹt lại trong cổ họng.
Xin lỗi cô ấy.
Ánh mắt của Lục Yến Thần chuyển từ Khương Dư Miên sang Lục Yến Thần còn đang cứng đờ cả người.
Sự bảo vệ mà không cần biết lý do là gì của Lục Yến Thần dành cho Khương Dư Miên khiến tâm lý nổi loạn bên trong Lục Tập trỗi dậy, cậu cất cao giọng chất vấn:
"Anh cả, anh có biết cô ta là ai không, ông nội bỗng nhiên dẫn người về nhà, lại còn không chịu nói ra thân phận của cô ta, nhất định là có vấn đề gì rồi."
Lời cậu nói thật là ấu trĩ.
Lục Yến Thần thản nhiên liếc mắt, hiển nhiên anh không muốn đôi co với cậu. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland. co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc
- Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
"Tới từ đường úp mặt vào tường hối lỗi đi, trước khi mặt trời lặn, không được phép bước ra ngoài."
Ở trong cái nhà này, Lục Tập có thể kì kèo với ông nội nhưng lại không làm trái lời Lục Yến Thần.
Chuyện đã tới nước này rồi, Lục Tập đúng thật là bên đuối lý, giận dữ xoay người rời khỏi đây. Trước lúc đi, cậu còn không cam lòng mà trừng Khương Dư Miên một cái.
Cảm giác đau nhức và tê mỏi liên tục truyền tới từ cánh tay trái, Khương Dư Miên cúi đầu, dùng tay phải ôm lấy cánh tay trái.
Một giọng nói dịu dàng và thân thiết truyền vào tai cô:
"Bị dọa sợ rồi sao?"
Giọng điệu hòa nhã ấy xoa dịu chút cảm giác nôn nóng và bất an vừa mới xuất hiện trong lòng Khương Dư Miên. Cô chậm rãi lắc đầu, lại nghe anh nói: Đi theo anh.
Khương Dư Miên ngoan ngoãn đi theo anh.
Lục Yến Thần đi ở đằng trước, Khương Dư Miên đi theo phía sau, cách anh chừng nửa mét.
Chiếc áo sơ mi trắng thấp thoáng trước mắt Khương Dư Miên, cô nhìn theo bóng dáng ấy, bỗng nhiên cảm thấy cảm giác đau đớn trên tay đã giảm đi rất nhiều.
Sau một tháng, cuối cùng thì cô cũng đã được gặp lại anh.
Hai tháng trước, người đầu tiên mà cô nhìn thấy sau khi tỉnh lại ở trong bệnh viện chính là Lục Yến Thần. Sau khi xuất viện, cô dọn tới biệt thự Thanh Sơn, đó chính là nơi ở của Lục Yến Thần.
Sau đó, anh đi công tác, một lần đi công tác lại mất mười ngày nửa tháng. Nghe thím Đàm nói là anh có trở về nhà một lần, tiếc là lúc ấy cô đang ngủ nên chẳng hay biết gì.
Lần gặp mặt thứ hai chính là ngày hôm nay, cách lúc đó một tháng.
Lục Yến Thần đưa khăn lông và đá cho cô: Em tự chườm nha?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!