Chương 14: (Vô Đề)

Khương Dư Miên bị đánh thức bởi một cơn ho.

Suy nghĩ một lát, Khương Dư Miên nâng cằm lên, cô mở mắt đầy mông lung, chiếc chăn mỏng trượt xuống đất.

Cô cúi xuống nhặt nó lên, đặt lên ghế và tìm bóng dáng Lục Yến Thần trong phòng.

Trong phòng bên cạnh, người đàn ông đang nghe điện thoại, giọng nói lãnh đạm và dứt khoát khác hẳn thường ngày.

Khương Dư Miên nghe không rõ, chỉ thấy anh cầm ly nước, lấy viên thuốc ra uống xuống.

Tin tức do phóng viên đăng tải luôn tràn ngập lời khen ngợi, vô số người ghen tị với anh, nhưng có bao nhiêu người biết anh phải đi làm đến tận khuya với cơ thể ốm yếu đâu chứ.

Một người mạnh mẽ như vậy cũng có thể bị bệnh.

Muốn giúp anh, khuyên anh nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng lại phát hiện mình không thể làm gì được. Không thể san sẻ công việc cho anh, thậm chí không thể nói một lời quan tâm.

Trong lòng cảm thấy kỳ quái, Khương Dư Miên đặt tay lên cửa, muốn mở miệng nói chuyện. Cô cau mày, ấn ngón tay vào cổ họng, cố gắng mở miệng hết lần này đến lần khác.

Lo lắng đến nỗi cố kìm cơn buồn nôn phát ra, cô quay lưng vào tường, khóe mắt ươn ướt.

Không lâu sau, Lục Yến Thần từ phòng vệ sinh đi ra, thấy cô gái nhỏ ngồi ở vị trí ban đầu đã tỉnh lại, thì nhắc nhở:

"Đến ến lúc phải về nhà rồi."

Khương Dư Miên nhắm mắt lại gật đầu với anh.

Tại nhà họ Lục.

Sau khi giành chiến thắng trong vòng đầu của trò chơi, Lục Tập đã rất hoảng sợ.

Khương Dư Miên không nghe điện thoại của cậu, cậu cũng không dám chọc giận anh hai, cho nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thịnh Phỉ Phỉ theo đuổi cậu đã hai năm, ít nhiều cũng hiểu tính khí của đối phương, cô ta không phải người xấu, nhưng đôi khi cô ta lại thích giả vờ kiêu ngạo để dọa nạt người khác.

Cậu chắc chắn Khương Dư Miên sẽ không bị bắt nạt, nhưng cô bé câm nhát gan như thế, ngộ nhỡ bị dọa sợ thì phải làm sao?

Dù sao cậu cũng là người lừa Khương Dư Miên ra ngoài, vì vậy cậu phải chịu trách nhiệm về chuyện này.

Khoảng mười giờ tối, Khương Dư Miên vẫn chưa về.

Lục Tập khoanh tay đi loanh quanh trong nhà, sau đó đẩy cửa ra:

"Thím Đàm, tiểu... Khương Dư Miên vẫn chưa về à?"

Thím Đàm ở dưới lầu ngẩng đầu lên: Hả?

Khụ. Lục Tập giả vờ nghiêm túc nói:

"Cháu có bài muốn hỏi cô ấy, nhưng cháu không thấy ai trong phòng."

Ồ. Thím Đàm lúc này mới nghe rõ, lên tiếng giải thích:

"Yến Thần đưa Miên Miên đi gặp bác sĩ Kỳ, nói hôm nay sẽ về muộn."

Gặp bác sĩ?

Một nỗi sợ vô tình hiện lên trong lòng Lục Tập.

Khương Dư Miên vốn định ngày mai phải đi, nhưng tối nay lại đi gặp bác sĩ, chẳng lẽ cô ấy thật sự bị dọa sợ rồi sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!