Một trận đấu kịch liệt cuối cùng cũng kết thúc, mấy người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
"Còn một ván quyết định thắng thua nữa, ván tiếp theo mọi người cố gắng hết sức nhé!"
Ok.
Bọn họ PK không phân thắng bại với đối phương, cho nên phải thêm một ván đấu phụ quyết định người thắng.
Tôn Bân đứng lên, vừa đi vừa móc bật lửa từ trong túi quần ra:
"Tôi ra ngoài hút điếu thuốc đã."
Lục Tập mở nắp chai coca uống một hơi hết nửa chai, cầm điện thoại lên xem, phát hiện bên trên hiện thị một cuộc gọi nhỡ.
Haizz. Chắc chắn là cô bé câm không đợi được rồi.
Quán trà sữa cậu chọn ở ngay tòa nhà bên cạnh, rất gần, đi thang máy xuống mấy phút là đến nơi. Bây giờ mới sáu rưỡi, chơi thêm ba mươi phút nữa đi ra cũng không vấn đề gì đâu?
Lục Tập đang nghĩ gọi điện cho cô bảo cô chờ chút nữa, thì người anh em ngồi đối diện đột nhiên hét lên, cậu lập tức ngắt cuộc gọi.
Nếu như điện thoại được kết nối, không cẩn thận sẽ bị Khương Dư Miên nghe được âm thanh từ trò chơi.
Dù gì Khương Dư Miên cũng không nói được, cậu soạn tin nhắn chuẩn bị gửi đi. Vào lúc chuẩn bị ấn nút gửi đi, Tôn Bân đột nhiên quay lại phòng:
"Anh Tập, anh ra đây một lát đi."
Lục Tập quay đầu lại nhìn, cầm điện thoại đi ra ngoài: Có chuyện gì?
Tôn Bân dẫn cậu ra ban công, chỉ xuống dưới đường:
"Cậu nhìn xem, đó hình như là Khương Dư Miên."
Quán net ở tầng hai, đứng ở đây có thể nhìn rõ được tình hình ở góc phố đối diện.
Bởi vì hai ngày thi này ngồi ngay sau Khương Dư Miên, nên Tôn Bân nhớ được quần áo cô mặc, cặp sách cô đeo, lúc châm thuốc nhìn ra ngoài, là có thể lập tức nhận ra ngay.
"Người đứng bên cạnh cô ấy có cảm giác giống Thịnh Phỉ Phỉ nhỉ." Nói ra cũng trùng hợp, Thịnh Phỉ Phỉ cùng phòng thi với bọn họ.
Mà Thịnh Phỉ Phỉ lại có chấp niệm rất lớn đối với Lục Tập, chuyện này đã được lan truyền từ rất lâu.
Trong lòng Tôn Bân mạnh dạn phán đoán:
"Anh Tập, Khương Dư Miên không phải là bị Thịnh Phỉ Phỉ chặn đường đấy chứ?"
Dựa vào thị lực năm chấm không của mình, Lục Tập đã nhận ra hai người trên đường kia: Mẹ nó…
Vừa nhìn tình cảnh đó, cũng giống chuyện đó đấy.
"Tôi xuống đó xem sao." Lục Tập nhét điện thoại vào túi quần, quẹo vào hành lang chạy xuống dưới.
Trên đường phố, Khương Dư Miên không liên lạc được với Lục Tập, chỉ đành đánh chữ trả lời câu hỏi của Thịnh Phỉ Phỉ: [Tôi không có quan hệ gì với Lục Tập.]
Lừa ai chứ.
Thịnh Phỉ Phỉ không tin, cô ấy ngẩng đầu nhìn tòa nhà đối diện, bên ngoài còn treo bảng hiệu quán cà phê Internet:
"Tôi biết Lục Tập ở quán net trên tầng đó, cô đang ở đây đợi cậu ấy đúng không?"
Khương Dư Miên nghi hoặc cau mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!