Sông có khúc người có lúc, câu nói này đã được kiểm chứng trên người Lục Tập.
Cậu coi như cũng nhìn ra được, cô bé câm đánh một trận toàn thắng, đủ lông đủ cánh rồi.
Lục Tập nắm chặt đề thi, khẽ nghiến răng: "Cô được lắm."
Nói cứ như là ai đó muốn bám lấy cô không bằng!
Khương Dư Miên nhắm mắt làm ngơ trước sự thay đổi biểu cảm phong phú trên mặt cậu: [Tôi về lớp đây.]
Lục Tập là nhân vật có tiếng trong trường, cô không muốn dính líu đến, rất dễ rước lấy phiền phức.
Không lâu sau, chuyện Lục Tập đến lớp số một tìm Khương Dư Miên đã truyền đến tai người thích thầm Lục Tập.
"Cái gì? Lục Tập và đứa học lại ở lớp số một?" Thịnh Phỉ Phỉ ở lớp xã hội không thể ngồi yên nữa.
Thịnh Phỉ Phỉ, là người vừa đẹp vừa giàu có nổi tiếng ở trường, nhà có tiền, ngoại hình cũng xinh đẹp, tưng được một bài viết bình chọn là hoa khôi trường.
Người theo đuổi Thịnh Phỉ Phỉ không ít, nam nữ đều có, nhưng cô ta chỉ thích Lục Tập.
Cô ta từng tuyên bố sẽ theo đuổi được Lục Tập, thấy cũng sắp tốt nghiệp rồi, hai người cũng chưa có tiến triển gì hơn. Cho dù là vậy, Thịnh Phỉ Phỉ vẫn luôn có suy nghĩ là tôi không có được, người khác cũng đừng hòng có được, nên luôn cảnh giác với tất cả những người khác giới đến gần Lục Tập.
Sau ngày hôm đó, Thịnh Phỉ Phỉ bắt đầu để ý đến Khương Dư Miên, cũng chưa phát hiện ra hai người đó gặp gỡ nhau ở trường bao giờ.
Đến Lý Hàng Xuyên thân là anh em thân thiết cũng không rõ vì sao Lục Tập lại mượn đề của Khương Dư Miên, chỉ là phát hiện Lục Tập gần đây rất lạ, không chơi game, hẹn đi quán net cũng không đi.
Khó khăn lắm mới đến ngày nghỉ cuối tuần, bọn họ rủ Lục Tập đi đánh bóng, kết quả lại bị từ chối.
Lý Hàng Xuyên cảm thấy không đúng nên nói: "Anh Tập, anh gần đây có chuyện gì vậy? Đánh bóng cũng không đi, game cũng không chơi nữa."
Lục Tập nghiêm chỉnh nói: "Thời gian sẽ bị làm cho chậm lại."
Lý Hàng Xuyên: "Cái gì cơ?"
Đánh bóng rổ với chơi game cũng có dụ thời gian bị chậm lại?
Lục Tập đương nhiên sẽ không thừa nhận mình gần đây bị ép phải học cùng Khương Dư Miên.
Vốn nghĩ rằng chịu qua vài ngày sẽ có thể lấy lại được khẩu khí, nào ngờ cô bé câm kia vô cùng cứng nhắc, nói trong vòng một tháng nhất định không được buông thả.
"Được, một tháng!" Lục Tập âm thầm nghiến răng.
Đợi đến khi hết thời gian, mà còn khoan dung với tiểu câm, thì cậu chính là cún!
Cứ như vậy, nguyên tắc của Lục Tập buộc cậu phải học cùng Khương Dư Miên hai tuần, sắp hết tháng mười, kì thi định kỳ hàng tháng lại sắp đến.
Sáng sớm ngày hôm đó, Khương Dư Miên lau bàn đợi Lục Tập, đồng thời trước khi đi còn long trọng cổ vũ cậu: [Cố gắng thi tốt nhé.]
Câu nói này phía sau còn mang theo một icon mặt cười dễ thương.
Lục Tập vừa bánh bao ăn vừa cằn nhằn, ngẩng cổ lên nói: "Cô bị bệnh à?"
Cô bé câm bình thường cười còn không cười, lúc giảng bài cho cậu còn vô cùng nghiêm khắc, mới sáng sớm lại đột nhiên tỏ ra dễ thương thân thiện như vậy, đúng là có vấn đề!
Khương Dư Miên: "…"
Có những người đúng là không quen nghe những lời tốt đẹp.
Chủ yếu là Lục Tập đã từng gian lận ở lần trước, nếu như lần này không có chút tiến bộ nào, há chẳng phải biểu thị rằng cô giáo như cô vô dụng hay sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!