Chương 10: (Vô Đề)

Triệu Mạn Hề đứng một chỗ cùng Lục Yến Thần. Lục Tập thì đang chạy đến bên cạnh Khương Dư Miên, một bầu không khí kỳ diệu hình thành giữa một đôi nam nữ thành thục và hai người học sinh.

Nhưng chỉ có Khương Dư Miên là cảm thấy, vài giây đối diện ngắn ngủi lại dài như thế. 

Triệu Mạn Hề bước một bước lên phía trước, cô ta nhìn cô cười đầy kiêu căng:

"Em chính là Miên Miên nhỉ?"

Không nghĩ đến Triệu Mạn Hề sẽ nhận ra cô, Khương Dư Miên chớp mắt, chạy đến trốn bên người Lục Yến Thần.

Triệu Mạn Hề lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Mà lúc này Khương Dư Miên mới dần phản ứng lại, cô thất lễ rồi!

Lục Yến Thần là người rất chú trọng lễ nghi, ở bên ngoài luôn tiến lùi có chừng mực, đối nhân xử thế hầu như không có sai sót, như ngày ấy ở nhà hàng cơm Tây, dù anh bài xích việc bắt tay với người khác, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình thường không chút biểu hiện gì.

Mà bây giờ cô lại phớt lờ sự chào hỏi Triệu Mạn Hề ngay trước mặt nhiều người như vậy, chính cô đều thấy được hành vi này có bao nhiêu không thích hợp, Lục Yến Thần sẽ nghĩ cô như thế nào đây?

Lúc người ta để ý đến một ai đó sẽ cẩn thận suy xét đến từng chi tiết nhỏ nhặt.

"Miên Miên nhát gan, không quen giao tiếp với người lạ." Lục Yến Thần không chút dấu vết, đem cô xếp vào trong phạm vi an toàn của mình.

Triệu Mạn Hề bày ra khuôn mặt tươi cười, nhịn không được nghĩ bụng 'Như này đâu phải là không quen giao tiếp, rõ ràng là không lễ độ!'

Huống hồ, không giao tiếp làm sao trở nên quen thuộc được?

Sau khi về nước, cô ta có nhắc đến Khương Dư Miên hai lần, mà hai lần đó Lục Yến Thần đều bảo vệ cô. 

Triệu Mạn Hề yên lặng quan sát cô bé nhìn qua có chút nhu nhược này, cô ta vô cùng khẳng định Lục Yến Thần đối với cô bé có chút đặc biệt.

Khương Dư Miên đón nhận ánh mắt đánh giá của Triệu Mạn Hề, trong lòng cô cũng không vui. May mà còn có một ngốc bạch ngọt không để tâm cách nghĩ của bất kỳ ai...

"Anh cả, chị Mạn Hề, sao hai người lại đến cùng nhau? Hai người không phải là đang hẹn hò đi." Lục Tập quên rằng anh mình còn đang chờ xem kịch.

Suy đoán vô cớ làm Khương Dư Miên đột nhiên thấy ngột ngạt, Lục Yến Thần đang muốn mở lời... Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland. co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc

- Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 

"Là trùng hợp, chị hôm nay đến đây thăm hỏi thầy giáo cấp ba cũ, ở bên ngoài trường nhìn thấy xe của Yến Thần, nên tới đây chào hỏi." Triệu Mạn Hề không đợi người nọ phủ nhận, đã giành trước giải thích.

Cô ta biết Lục Yến Thần sẽ làm sáng tỏ mọi việc, chẳng thà chính mình nói trước, có tiến có lùi, nắm quyền chủ động.

Thì ra là như vậy!

Cái mồm thích bịa chuyện của Lục Tập vẫn có tí tác dụng, Khương Dư Miên nghĩ.

Lục Yến Thần nhìn chiếc cặp sách cô gái nhỏ bên cạnh đang đeo, rồi liếc mắt về hướng Lục Tập nói:

"Không phải còn có chuyện à? Sao không đi?"

Lục Tập lúc này mới nhớ đến việc chính, ở phía trước nghênh ngang dẫn đường.

Sau khi thi xong, các học sinh cũng lần lượt rời đi, trong đó chỉ có hai nữ sinh là dừng lại giữa đường:

"Đằng kia không phải là Lục Tập sao?"

"Cậu ấy hình như đang nói chuyện cùng nữ sinh phía sau, người đó là ai thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!