Chương 9: Đánh cược

Lời đồn về ông thầy ăn hại ấy thì rất nhiều, chưa đến học viện họ đã nghe muốn mọc kén cả hai tai.

Nào là dốt nát, làm học trò ngu dốt theo! Nào là không biết tu luyện, không biết võ nghệ…

Tóm lại, đủ lời phỉ báng!

Hễ là học viên, tốt nhất nên tránh xa ra, tuyệt đối không nên dính vào ông ta. Bằng không, tẩu hỏa nhập ma là còn nhẹ, không khéo còn chết trong tay ông ta cũng nên!

Hai anh em đến học viện bái sư, cũng đã nghe qua những lời đồn như thế, vậy nên luôn tự dặn lòng phải hết sức cẩn thận. Nhưng có nằm mơ cũng không ngờ, vị cao nhân thờ ơ với sự đời, khí phách ngút trời ở trước mặt, lại chính là cái thằng ăn hại trong lời đồn!

"Thưa thầy, thầy lợi hại như thế, tại sao…" Trịnh Dương thực sự không nhịn được nữa nên mở miệng hỏi.

Tuy tiếp xúc chưa lâu, nhưng ông thầy này thực sự rất thâm sâu khó lường, mỗi một cử chỉ đều đầy phong độ, sao lại là ăn hại được?

"Người đời vốn nhiều ganh ghét đố kỵ, chuyện này cũng thường thôi!"

Mắt Trương Huyền nhìn chếch lên một góc 45 độ, trong ánh mắt hiện ra một chút ngậm ngùi đau xót, cứ như đang tố cáo người đời không hiểu chuyện.

Tuy biểu cảm trên mặt rất hoàn mỹ, nhưng thực ra trong lòng hắn thì đang không ngừng chửi bậy.

Nếu không nhờ thư viện Thiên Đạo, thì với đức hạnh của tiền thân, chưa bị điểm âm là khá lắm rồi, 0 điểm… đã rất rất cao rồi đó biết không!

"Trò nguyện được chính danh(1) cho thầy!"

Nhìn thấy vẻ mặt "buồn thương", "cả thế gian không ai hiểu mình" của thầy giáo, Trịnh Dương nghe lòng mình tràn đầy xúc động, lập tức đề nghị.

"Thôi được rồi, danh tiếng của ta không quan trọng. Sau này các trò tu luyện chăm chỉ thì ta đã mãn nguyện rồi! Lấy lệnh bài thân phận đi lĩnh chăn gối, ngày mai chuẩn bị lên lớp. Tuyệt đối không được đi trễ đấy."

Sau khi "làm màu" xong, hoàn toàn được học viên sùng bái, Trương Huyền lập tức dặn dò.

"Dạ."

Trịnh Dương kéo Mạc Hiểu đi ra.

"Bốn đứa học trò rồi!" Thấy hai người kia đã rời đi, mắt Trương Huyền lóe lên niềm sung sướng.

Cô bé ngây ngô

- Vương Dĩnh, cậu học trò đánh cược thắng được

- Lưu Dương, cô tiểu thư ngông cuồng tự đại –Triệu Nhã, và cả kỳ tài thương pháp

- Trịnh Dương này nữa.

Vốn cứ tưởng hôm này sẽ giống như trước, chẳng chiêu mộ nổi được một đứa học trò nào, lấy thất bại làm cái kết, không ngờ giờ đã được đến bốn đứa!

"Hết lệnh bài thân phận rồi, nếu có học viên đến thì cũng không cách nào nhận đệ tử được nữa. Nhân tiện đang rảnh, qua lấy thêm mấy tấm về."

Hả hê đã đời vì nhận được bốn đứa học trò, Trương Huyền mới nhận ra mình dùng hết lệnh bài rồi.

Thứ này được học viện phân phát đồng loạt. Do danh tiếng của bản thân quá tệ, nên lúc đó thầy quản lý lệnh bài chỉ đưa cho bốn cái, lại còn nghĩ hắn không thể dùng hết được. Nếu không đi lĩnh thêm, có tân sinh đến thì cũng không thể nào bái sư được.

Lệnh bài này chứa thông tin của giáo viên dạy, một khi đã trích máu nhận chủ, cũng có nghĩa là nhận vị này làm thầy mình. Nhưng nếu muốn rút khỏi lớp, thì chỉ cần giáo viên nhỏ máu lên ấy, cũng đồng nghĩa là xóa bỏ thông tin của học sinh.

Trương Huyền đứng dậy đi ra khỏi lớp học.

Bên ngoài, ánh mặt trời rực rỡ, những tia nắng lặng lẽ xuyên qua tán cây, khiến người ta cảm thấy nóng nực đến nỗi trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Trên lối đi trong học viện, học trò mới đến và học trò cũ đi lại tấp nập, mặt ai nấy cũng đầy háo hức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!