Chương 89: Văn tuyết nổi giận

Văn Tuyết là nhân viên lễ tân của Công Hội Luyện Đan Sư, chí nguyện lớn nhất chính là trở thành một Luyện Đan Sư. Khổ nỗi, tư chất không đủ, thi khảo hạch mấy lần rồi mà ngay cả chức học đồ cũng không đỗ được.

Trong lúc bế tắc, cô chỉ còn cách xin chân làm thuê ở quầy tiếp tân, đồng thời tiếp tục nỗ lực học tập.

Nhân viên lễ tân, nhìn vào thì thường thôi, nhưng trên thực tế thì thu nhập rất khá. Đan dược bán ra đều có tiền hoa hồng, tuy phần trăm không cao, nhưng càng bán được nhiều thì càng được chia nhiều. Thu nhập một năm của cô ấy so với các nhân viên làm công việc tương tự, cao hơn ít nhất năm đến sáu lần!

Có điều, thu nhập không tệ, nhưng mỗi ngày cô không muốn tiếp nhiều khách, không phải vì công việc vất vả, mà là do… nhan sắc của cô.

Năm nay cô tầm 20 tuổi, đang cái thời xuân xanh mơn mởn nhất, và quan trọng hơn hết là, hai cụ thân sinh đã cho cô một dung mạo quá xinh đẹp, tuy không đến nỗi một vạn mới có một người, nhưng ít nhất cũng phải trăm người mới có một.

Vốn dĩ, đẹp là chuyện tốt, chỉ cần là phụ nữ thì ai mà chẳng âm thầm tự hào. Nhưng làm việc ở nơi như thế này thì khác, ngày ngày cô phải chìa cái mặt ra, nên ngày ngày đều có vô số đám công tử con nhà giàu chạy đến bắt chuyện với làm quen, đưa ra hàng lố yêu cầu trời ơi đất hỡi.

Có đến mấy tên ngày nào cũng mò đến, đu bám dai như đỉa, tung đủ thứ chiêu trò, khiến cô bực bội chết được.

Nhưng là một nhân viên lễ tân, cô đâu thể đuổi khách đi được. Nếu làm vậy, họ chỉ cần nói đến đây để mua đồ, bản thân cô sẽ nhọ ngay!

"Chỉ mong sao cho hôm nay không có lũ ruồi nhặng nào mò đến!"

Thầm nhủ trong lòng xong, cô chỉnh trang lại quần áo, nở một nụ cười tiêu chuẩn đứng trong quầy lễ tân, và ngay lập tức đã thấy một thanh niên bước tới.

Người thanh niên này có vẻ vẫn còn trẻ, chắc chưa đến 20, da dẻ được chăm sóc khá cẩn thận, trơn láng, mịn màng, thậm chí còn mướt hơn cô đôi phần.

"Tiên sinh, cho hỏi ngài cần gì ạ?"

Nở một nụ cười rất "chuyên nghiệp", Văn Tuyết hỏi han.

"Chỗ các vị… có bán sách không? Loại liên quan đến hiệu quả của đan dược, có thể kích hoạt thể chất đặc thù ấy!" Thanh niên hỏi.

Người vừa đến chính là Trương Huyền.

Tiền thân chưa bao giờ đến đây, nên chẳng biết tình hình cụ thể thế nào, hắn chỉ đành hỏi thăm nhân viên tiếp tân.

"Muốn mua sách thì mời đến nhà sách. Ở đây là Công Hội Luyện Đan Sư!"

Nghe thấy câu hỏi của đối phương, nụ cười trên môi Văn Tuyết lập tức tắt ngấm, mặt cô cũng đanh lại.

Muốn mơi chuyện thì cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ?

Đến Công Hội Luyện Đan Sư mua sách, sao ngươi không đến quán cơm hỏi mua giày luôn đi?

"Không phải, ta muốn tìm sách có liên quan đến hiệu quả của đan dược, nhà sách chắc chắn không có đâu!" Chưa nhận ra cô gái đã thay đổi thái độ, Trương Huyền ngẫm một thoáng rồi miêu tả kỹ hơn yêu cầu của mình.

Diễn, để ta chống mắt xem ngươi diễn được đến bao giờ!

Văn Tuyết khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng.

Thấy đối phương im lặng, Trương Huyền còn cho rằng người ta chưa hiểu được ý của mình, lại giải thích thêm: "Thực ra ta đang muốn tìm loại đan dược có thể kích hoạt thể chất đặc thù, nhưng lại không biết loại dược liệu nào thích hợp, nên định tra cứu thư tịch có liên quan trước. Chỗ các vị có không, được thì cho ta mua vài cuốn, hoặc là… cho ta mượn đọc một chút cũng được!".

"Đã bảo là không có rồi mà!"

Đã cố tình lơ rồi mà ngươi còn được đà lấn tới hả?

Còn ở đó mà mua sách với mượn sách, thủ đoạn cũ rích này mà cũng đòi lừa con gái nhà người ta à?

Văn Tuyết thấy tên khốn này hẳn là cố ý đến đây gây rối để thu hút sự chú ý của cô.

Bằng không thì ai lại đến Công Hội Luyện Đan Sư đòi mua sách? Đây chẳng phải là muốn ăn đập sao?

Lúc này, Trương Huyền cũng đã nhận ra thái độ của đối phương không được thân thiện cho lắm, không khỏi cảm thấy kì lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!