"Biết ngay thế nào dùng chiêu này mà!"
Thấy ba chiêu của cậu ta không đánh thuận chiều thì cũng là ngược chiều, Chu Hồng đã đề phòng sẵn.
Là người xếp thứ tư trong kỳ khảo hạch nhập học, đã trải qua không ít các trận đánh lớn nhỏ, với loại chiêu thức tầm thường này, khi nãy mới bắt đầu, là do cậu chưa thèm để vào mắt, chứ bây giờ đề phòng rồi thì làm sao thắng nổi?
Chu Hồng cười thầm cười trong bụng, tay phải giơ lên đỡ chiêu, phong tỏa hướng tấn công của đối thủ, bảo vệ mệnh môn. Đang định phản đòn thì cậu nhận ra, ngón tay tấn công từ trên xuống của Trịnh Dương chỉ là hư chiêu. Nhưng lúc này thì không còn kịp rồi, nắm đấm từ tay còn lại đã đến ngay trước mặt, đấm thẳng vào mặt mình.
Bốp!
Chưa kịp phản ứng thì đã lại bị đấm trúng một phát nổ đom đóm mắt rồi.
"Đậu phụ! Ngươi chơi bẩn…"
Chu Hồng loạng choạng lùi lại mấy bước, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Nấm đấm của Trịnh Dương còn lợi hại hơn của Viên Đào nhiều, chỉ một đấm đã khiến cậu ta suýt quay đơ.
"Chơi bẩn? Đã giao đấu thì không có bẩn sạch gì hết!"
Trịnh Dương chẳng thèm phí lời. Một chiêu đã thành công nên cậu hăng hái xông tới tiếp, bàn tay trái duỗi thẳng, khép chặt lại với nhau, chọc thẳng mệnh môn của đối thủ, tay còn lại nắm thành cú đấm, chốc chốc lại nện vào mặt Chu Hồng.
Hai chiêu cứ đều đặn, nhịp nhàng mà thay phiên nhau, chẳng chút do dự, và cũng chẳng hề có áp lực tâm lí gì cả.
"Ngươi…"
Mỗi lần Chu Hồng định đỡ đòn thì lại phát hiện ra, trong các chiêu sẽ có một là hư chiêu. Sau một hồi, mặt cậu ta càng sưng to hơn, đầu óc cũng hơi quay cuồng, mặt mày xây xẩm, trong lòng thì tức muốn ói máu!
Quá đê tiện rồi đấy!
Dẫu ngươi đã biết được mệnh môn của ta, cũng không cần dùng mãi cái cách cũ rích ấy để đánh chứ? Thế này có khác nào liên tục chiếu tướng trong cờ tướng, bộ hay ho lắm sao? Có phong độ lắm sao?
Mặt ta đã sưng đến mức này rồi, ngươi còn cứ đấm miết…
Chẳng phải đã bảo quyết đấu công bằng sao?
Công bằng đâu
Chính trực đâu?
Còn bảo dừng tay đúng lúc… tránh làm tổn thương hòa khí…
Cái đúng lúc của các ngươi, rốt cuộc là ở chỗ nào…
"Dừng…"
Biết rõ nếu đánh tiếp, không khéo sẽ chết luôn ở đây, Chu Hồng đành kiềm nén nỗi đau đớn trong lòng, liên tục lùi lại mấy bước, "Ta chịu thua…".
Không nhận thua không được. Đối thủ biết được mệnh môn của mình, lại chẳng có chút liêm sỉ của một võ giả gì cả. Cứ để mặc cho chúng tấn công liên hồi kiểu này, làm sao mà đỡ cho nổi.
Nếu là lúc chưa bị thương, cậu ta còn có thể dựa vào thân pháp mà né tránh, tìm cơ hội phản đòn. Nhưng bây giờ, mắt đã sưng đến mức sắp nhìn hết nổi rồi, nếu đánh tiếp, cậu ta sợ là mình sẽ "hi sinh" ở chỗ này mất.
"Nhận thua thì tốt! Triệu Nhã, đến lượt trò…" Trương Huyền nói.
"Mong được dạy bảo!" Triệu Nhã liền bước tới, chẳng cho đối thủ có cơ hội phản đối, lập tức nhào tới tấn công điên cuồng.
Mà phương thức tấn công lại chẳng khác gì so với Trịnh Dương, không đâm mệnh môn thì đấm vào mặt.
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!