"Tác phẩm của đại sư Lục Trầm?"
Hoàng Ngữ cũng sắp phát điên rồi, suýt nữa cũng đã ôm hôn đất mẹ.
Trước đây đại sư Lục Trầm cũng từng đưa tranh bảo nhóm cô ấy bình phẩm, mượn đó để kiểm tra trình độ, nhưng chưa từng dùng tác phẩm của chính ông!
Sao lần này lại…
Điều quan trọng là, người ta lấy tác phẩm của mình ra đã đành, nếu cha nội này nói vài câu dễ nghe, khen ngợi gì đó, có lẽ đại sư thấy hài lòng rồi cho qua chuyện này. Nhưng, ngươi nói cái gì vậy hả --- "Rắm chó không kêu, trò mèo gì đây"?
Đây là lời mà con người nói ra được sao?
Tranh do chính đại sư Lục Trầm vẽ, vậy mà ngươi dám bảo là rắm chó, là trò mèo hả?
Hoàng Ngữ thực sự tức muốn ói máu.
Chẳng phải ngươi đã hứa không làm ta khó xử sao? Mà bây giờ… như vậy là sao?
Nếu cho cô biết, sau khi nói xong Trương Huyền còn tự nhủ, mình là nhà giáo nhân dân, không thể để cho con gái người ta khó xử… chắc chắn cô đã ói máu thật rồi.
Thế này mà ngươi bảo không để ta khó xử à?
Ngươi làm như vậy, rõ ràng là muốn đẩy ta vào chỗ chết mà…
Cô thực sự khá hối hận khi đưa thằng cha này đến đây!
Đại sư Lục Trầm vốn ưa thích những người trẻ tuổi ham học hỏi, chưa bao giờ phân biệt sang hèn. Ông thích được người ta đến xin chỉ dạy.
Thằng cha này nhìn thì hiền lành nho nhã, có chừng mực. Cô cứ nghĩ hắn là một người ham học hỏi nên mới đưa hắn đến đây, cốt để khiến đại sư vui lòng, chính mình cũng coi như được thơm lây, nhờ đó hoành thành chuyện của mình. Cuối cùng, nào ngờ mình lại kiếm ngay phải tên đồng đội ngu như bò!
Hoàng Ngữ đã vô cùng hối hận.
Biết trước cô đã từ chối ngay từ đầu cho rồi, đưa hắn qua đây làm gì, để giờ chính mình cũng bị vạ lây.
Bên này có người đang muốn rồ dại, còn bên kia, Bạch Tốn hả hê tới nỗi suýt cười thành tiếng.
Đúng là, không sợ kẻ địch mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Thằng cha này dám nói tác phẩm của đại sư Lục Trầm là "trò mèo", không cần nghĩ cũng biết, gã đắc tội to với đại sư rồi. Dẫu mình không ra tay, chắc chắn đại sư cũng sẽ dạy dỗ cho thằng đần này một bài "tử tế"!
"Đây là cái tên "học thức uyên bác, tài hoa xuất chúng; cầm kỳ thi họa, món nào cũng giỏi" mà ngươi nói đấy à?"
Bạch Tốn quay qua nhìn Hoàng Ngữ, nở một nụ cười đểu, vẻ mặt đầy chế nhạo
Vừa rồi Hoàng Ngữ còn ca ngợi đối phương rần rần, giờ gã lại phun ra những lời như thế đấy. Ngươi thấy có tên "học thức uyên bác, tài hoa xuất chúng" nào mà lại ăn nói như vậy không?
"Im lặng hết đi!"
Khác hẳn với Thành quản gia đang căng thẳng, Hoàng Ngữ thì điên tiết, còn Bạch Tốn lại khoái chí ra mặt, đại sư Lục Trầm không hề nổi giận vì câu nói của Trương Huyền. Sau khi cắt đứt lời bàn tán của mấy người kia, ông mở miệng hỏi: "Anh bạn trẻ này, tại sao cậu lại nói như vậy? Lẽ nào tác phẩm kém cỏi của ta có vấn đề gì sao?"
"Tôi không biết đây là tác phẩm của đại sư, xin ngài lượng thứ cho sự đường đột của tôi!" Trương Huyền giả vờ kinh ngạc, vội vàng khom người tạ lỗi.
Sách do thư viện Thiên Đạo viết ra, không chỉ ghi chép khuyết điểm của bức tranh mà còn đề tên tác giả, nên đương nhiên hắn biết rõ tác phẩm trước mặt là của đại sư Lục Trầm, chẳng qua hắn chỉ giả vờ không biết mà thôi.
"Không sao, đây chỉ là một bức tranh, bảo cậu giám định thì chỉ bàn xấu đẹp, không bàn đến tranh của ai!" Đại sư Lục Trầm xua tay.
"Đại sư đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi!" Trương Huyền khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn bức tranh trước mặt, vuốt ve nhẹ nhàng: "Nếu chỉ luận về tranh thì dẫu có là tác phẩm của đại sư, cũng chỉ có thể dùng tám chữ vừa rồi để bình phẩm!"
Hoàng Ngữ và quản gia lại như bị sét đánh thêm phát nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!