"… …" Hoàng Ngữ chỉ thấy mặt mày xây xẩm, suýt nữa lăn ra hôn đất mẹ.
Cả Trấn Nam Vương mà cũng không biết? Đại ca à, anh có phải là người ở vương quốc Thiên Huyền không vậy? Không lẽ anh mới chui từ cái hang hốc nào ra!
Lúc này, cô đã thấy hơi hối hận khi đưa thằng cha này đến đây!
Chẳng biết gì hết cả, nhỡ đâu hắn nói bậy cái gì, chính mình chắc chắn sẽ bị vạ lây!
Thực ra không phải Trương Huyền đang giả ngu, mà đích xác là hắn không biết thật.
Tiền thân chỉ là ông thầy giáo đội sổ trong của học viện, ngày ngày bận lo nghĩ làm sao để không bị đuổi ra khỏi học viện, chưa từng nghe ngóng tin tức thời sự trong vương quốc, nên có thể nói là mù tịt về tình hình xã hội. Còn hắn vừa mới xuyên không qua đây, đến mấy cái phòng ban còn chưa phân biệt rõ ràng thì làm sao biết được Trấn Nam Vương là ai.
Kẽo kẹt!
Hoàng Ngữ đang định giới thiệu qua về chiến tích huy hoàng của Trấn Nam Vương thì nghe thấy cánh cổng nặng nề trước mặt di chuyển. Người mở cửa mang dáng vẻ rất giống một quản gia.
"Bác Thành, ta đã chuẩn bị xong cả rồi, hy vọng có thể được đại sư chỉ điểm lần nữa!" Cậu công tử Bạch Tốn đã chẳng còn vẻ hung hăng khi nãy, mà cất lời đầy cung kính.
"Thì ra là cậu Bạch và cô Hoàng! Mời theo tôi vào đợi ở phòng khách!" Nhìn rõ mặt mũi của ba người họ, quản gia mới khom lưng mời vào.
Ba người đi theo sau ông ấy vào trong phủ đệ.
Trương Huyền đưa mắt nhìn quanh.
Tuy trang trí nơi đây không xa hoa, thậm chí còn chẳng bằng một số nơi trong học viện, nhưng lại cho người ta một cảm giác rất khác biệt, giống hệt một bức tranh thủy mặc tĩnh lặng, thanh nhã không thể tả.
"Đẹp thay một bức tranh thủy mặc tự nhiên không trau chuốt!"
Trương Huyền bất giác thốt lên.
"Ồ? Vị công tử này… có hiểu biết về vẽ tranh?" Người quản gia đang dẫn đường phía trước, nghe thấy lời cảm thán của Trương Huyền liền quay lại hỏi.
"Chỉ là tức cảnh sinh tình mà thôi!" Sợ nói năng lung tung làm quản gia chú ý, Trương Huyền vội lắc đầu.
Đời trước hắn là một nhân viên quản lý thư viện, được xem qua không ít tranh ảnh, nhưng hắn lại chưa từng cầm đến cây cọ, chứ đừng nói là vẽ tranh.
"Lão gia nhà chúng tôi, lấy tâm làm bút, lấy không gian trong phủ làm giấy, bố trí cả phủ đệ như một bức tranh. Bởi vậy công tử nói không hề sai!" Quản gia gật đầu, rồi chẳng nói gì thêm.
Chẳng mấy chốc đã đến phòng khách.
Phòng khách không lớn lắm, trông rất cổ kính. Trên tường treo rất nhiều tranh khiến người ta vừa bước chân vào đã có cảm giác an tĩnh, nhẹ nhàng.
Không giống những nơi khác, đâu đâu cũng thấy mấy trụ đá đo sức mạnh, mang lại cho người ta cảm giác nặng nề, bởi luôn có suy nghĩ thực lực kém sẽ bị loại ngay.
"Tôi đi bẩm báo với lão gia!"
Quản gia sắp xếp chỗ ngồi cho họ rồi quay người đi ra.
"Anh hiểu về tranh à?" Quản gia vừa đi, Hoàng Ngữ cũng tò mò nhìn hắn.
Cuộc nói chuyện chớp nhoáng khi nãy, đương nhiên cô cũng nghe thấy. Nói thật thì cô vẫn chưa biết chút gì về người thanh niên mà mình đưa đến đây.
"Chỉ là cảm thấy bố trí trong sân khá giống tranh vẽ thôi!" Trương Huyền nói.
"Tiểu Ngữ, đừng nghe hắn nói bậy. Thằng cha này chắc chắn chỉ cố tỏ ra nguy hiểm thôi!" Bạch Tốn lập tức nổi khùng.
"Ngươi thì biết gì? Người bạn này của ta có học thức uyên thâm, tài hoa xuất chúng! Ngươi nghĩ ai ai cũng như ngươi, chỉ giỏi làm màu sao?" Thấy đối phương dám sỉ nhục người do mình dẫn tới, Hoàng Ngữ lập tức khó chịu.
"Học thức uyên thâm? Hắn? Tiểu Ngữ à, ngươi phải cẩn thận chút. Ta thấy thằng ranh này chỉ là một cậu ấm không học vấn, không nghề ngỗng gì. Tí tuổi đầu mà đã giỏi ba hoa chích chòe, dỗ ngon dỗ ngọt con gái nhà lành. Thật là cái đồ vô liêm sỉ, trơ trẽn không ai bằng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!