"Ố? Hắn nói cái gì thế? Ta không nghe nhầm đó chứ? 8 kim tệ trở xuống á?"
Nghe thấy giọng nói đầy hào sảng của Trương Huyền, tất cả đều phụt hết nước miếng, ai nấy cũng há mồm trợn mắt, nhìn hắn như nhìn thằng điên.
Thật không vậy trời?
Đổ bảo, bước vào là tim đập chân run, đặt cược cả sự nghiệp. Chọn bất kì món nào, ít nhất cũng trăm kim tệ trở lên. 8 kim tệ… ngươi mua cái quần què gì hả!
"Thần kinh tên này có vấn đề à?"
"8 kim tệ? Ha ha ha, có thể hốt nắm đất đi về được rồi đó!"
"Còn 8 kim tệ trở xuống nữa chứ, nơi đây không có món nào rẻ mạt như thế cả, biết chưa…"
… …
Phút chốc, tất cả đều ồ lên cười đến chảy cả nước mắt.
Má nó, thằng ranh con, ngươi đến phá đám đấy à?
Nơi này lấy đâu ra thứ từ 8 kim tệ trở xuống? Còn đòi 8 kim tệ, 80 cũng chưa mua được nữa là!
"Sao? Đường đường là nơi đổ bảo, cả một món bảo vật 8 kim tệ trở xuống cũng không có sao? Cũng quá mất mặt à!"
Chẳng chút để tâm đến lời chế nhạo của đám đông, Trương Huyền nhìn qua chủ quán, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tiền thân để lại cho hắn đúng 8 kim tệ, không hơn tẹo nào, có muốn đưa thêm cũng bó tay thôi!
"Ố!"
Đám đông lại lần nữa trố mắt nhìn nhau, suýt tí nữa là cười són ra quần.
Mày mới đáng mất mặt đó, biết không!
Chuyện này cũng giống như chạy đến sở kinh doanh địa ốc, hỏi một kim tệ mua được căn nhà không vậy.
Đại ca, não anh có chắc là không có vấn đề gì chứ?
"Ở đây chắc chắn không có món nào giá 8 kim tệ. Vầy đi, trong đống này cậu cứ chọn thoải mái, sau đó ta sẽ trả tiền giúp cậu. Nếu được thì về cậu, còn lỗ thì thực hiện định ước khi nãy, quỳ xuống xin lỗi ta là được rồi!"
Thấy bộ dạng của tên thanh niên, ánh mắt của "đại sư Mặc Dương" ngập tràn vẻ khinh miệt, lão chắp hai tay sau lưng, tỏ vẻ ta đây là bậc cao nhân, cực kỳ cao ngạo.
"Không hổ là đại sư Mặc Dương, quả nhiên phong độ ngất trời!"
"Tên bất tài kia rõ ràng là tới gây chuyện, cốt để tự làm nhục mình đây mà!"
"Phẩm hạnh của đại sự, tôi xin bái phục!"
… …
Nghe thấy "đại sư" lại còn trả tiền giúp đối thủ, đám đông ai nấy cũng phục sát đất.
Nhìn thấy chưa? Người ta xử sự ra sao, rồi nhìn lại mình đi thằng nhãi kia…
Thôi bỏ đi, chẳng nên so làm gì, ta chỉ sợ lại muốn nôn ra mất…
"Ông chắc chứ?" Mắt Trương Huyền lóe sáng.
Đối phương đã là dân lừa đảo thì hắn tiêu tiền của lão cũng chẳng có gì phải áy náy lương tâm cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!