Chương 44: Ta chọn một món

"Ố?"

"Tên nhãi này lại dám ăn nói với đại sư Mặc Dương như thế?"

"Đại sư đã có lòng tốt giúp hắn chọn bảo vật, vậy mà hắn lại chửi đại sư là lừa đảo?"

"Tên nhãi ranh không biết trời cao đất dày!"

Nghe thấy những lời của Trương Huyền, đám đông đứng hình ngay tại chỗ, ngay sau đó ai ai cũng phẫn nộ.

Não của thằng nhãi này vẫn bình thường chứ?

Đại sư đã vất vả giúp hắn chọn bảo vật, vậy mà hắn lại chửi người ta là… đồ lừa đảo, bốc phét?

"Cậu nói cái gì?" Hiển nhiên ông ta cũng không ngờ người thanh niên này lại nói như thế, mặt "đại sư Mặc Dương" sa sầm xuống: "Anh bạn trẻ, hình như cậu đã hiểu lầm Mặc mỗ gì đó rồi?"

"Hiểu lầm? Ta đang nói gì, trong lòng ông không rõ sao? Ông muốn lừa người ta thì mặc ông, thích lừa kiểu gì thì lừa, ta không thèm quan tâm! Ta chọn bảo vật của ta, ông lừa người của ông, hai bên nước sông không phạm nước giếng. Đừng có trưng cái bản mặt ta đây cao cả, giả tạo ấy trước mắt ta!"

Trương Huyền bực bội phất tay.

Vốn hắn đã không ưa cái phường lừa đảo rồi. Nếu đối phương không động chạm đến hắn thì thôi. Đằng này cứ không ngừng tỏ vẻ nguy hiểm với mình, đúng là tìm chỗ chết mà!

"Hỗn xược!" Sắc mặt "đại sư Mặc Dương" tái xanh, ông ta phất tay áo một cái, tỏ vẻ cực kỳ chính trực: "Mặc mỗ từ 30 năm trước đã có được tư cách Giám Bảo Sư, giúp người giám định, thay người giải quyết khó khăn, chưa từng thẹn với lòng! Trước giờ chưa từng có ai bảo ta là kẻ lừa đảo. Các vị đang có mặt ở đây đều có thể làm chứng, ta nào có lừa gạt các vị?"

"Đại sư Mặc Dương nhân từ đức độ, cứu người qua cơn khốn khó, sao có thể là phường lừa đảo được?"

"Tên nhãi ranh ăn nói lung tung kia, ta thấy ngươi thực sự muốn chết rồi đây!"

"Đại sư chớ tức giận, tôi sẽ thay ngài dạy dỗ thằng ranh này một bài học, để hắn biết, cơm có thể ăn bừa, nhưng lời tuyệt đối không được nói bậy…"

… …

Một câu nói của "đại sư Mặc Dương" đều khiến ai nấy bừng lên căm giận, đồng loạt quay qua nhìn Trương Huyền như kẻ thù giết cha.

"30 năm trước đã có được tư cách Giám Bảo Sư? Không thẹn với lòng?"

Trương Huyền hoàn toàn nghẹn lời.

Ông chỉ là một tên học nghề giám bảo cỏn con, lại còn đòi đóng vai Giám Bảo Sư?

Da mặt đúng là dày hơn cả tường thành.

Chả trách sao có thể trở thành tên lừa đảo bị truy nã ở vương quốc Lưu Chu, không những mặt dày mà còn có tài ứng biến cực nhanh nữa.

Những tên lừa đảo khác bị vạch mặt trước đám đông sẽ lập tức bối rối, bàng hoàng. Tên khốn này thì ngon rồi, một câu đã có thể chuyển mũi giáo về phía mình, khiến cho chính mình thành kẻ đáng nghi rồi.

Nếu không có thư viện Thiên Đạo, với bộ dạng quên mình vì nghĩa của ông ta, chắc chắn chính mình cũng sẽ nghi ngờ phải chẳng bản thân đã sai lầm. Nhưng có thư viện trong tay, trên ấy đã ghi rõ lão là tên lừa đảo thì tuyệt đối không sai được!

"Mọi người im lặng!" Nhận thấy rốt cuộc đã kích đám đông nổi giận thành công, nắm được thế chủ động, "đại sư Mặc Dương" ra hiệu cho đám đông bình tĩnh lại: "Con người ta vốn rất rộng lượng, nếu cậu lập tức xin lỗi vì những lời vừa rồi, ta có thể sẽ cho qua chuyện này. Bằng không, nhục mạ ta một cách bừa bãi thì sẽ phải nhận trừng phạt thế nào, chắc lòng cậu cũng rõ!"

"Trừng phạt?" Trương Huyền lắc đầu: "Ông có phải lừa đảo hay không, ta có nói bậy hay không, muốn kiểm chứng cũng đơn giản thôi. Chỉ cần mài rửa những thứ họ vừa mua ra, tức khắc sẽ có đáp án thôi mà! Đứng đấy mà ngoác mồm lên cãi cũng có ích gì chứ?"

"Mài rửa ra?" Hình như "đại sư Mặc Dương" đã biết trước hắn ta sẽ nói vậy, nên điềm nhiên lên tiếng: "Lúc nãy ta đã nói rồi, tối nay ta sẽ rời khỏi đây. Những món ta chọn giúp họ đều rất lớn, ít nhất cũng mất nửa ngày mài rửa thì mới có thể hiển lộ bộ dáng thật sự. Ta có việc gấp, không thể để lỡ nhiều thời gian như thế! Sao, cậu định nói ta không nán lại đây là do chột dạ, muốn bỏ chạy, mượn cớ đó để hủy sự trong sạch của ta đúng không?"

Nói đến đây, lão giũ mạnh tay áo, tỏ ra vô cùng cao thượng: "Mặc Dương ta, làm người luôn đường hoàng, nào sợ bị phỉ báng! Có điều, ta có ý tốt giúp cậu chọn bảo vật, vậy mà cậu chửi ta là đồ lừa đảo. Không có chứng cứ có nghĩa là vu khống. Cậu có biết hậu quả tội vu khống Giám Bảo Sư là gì không?"

Nghe thấy lời này, Trương Huyền mới vỡ ra, mình quá xem thường trình độ trơ tráo của đối phương rồi.

Không hổ là chuyên gia lừa đảo, cả đường rút cũng đã tính đâu ra đó cả rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!