Chương 41: Đổ bảo(1)

(1)Đổ bảo: đoán báu vật.

"Vị đại sư Mặc Dương này lợi hại lắm à?" Trương Huyền hỏi khá ngờ vực.

Có thể khiến nhiều người kích động, phát cuồng đến vậy, vị đại sư Mặc Dương này rốt cuộc là người thế nào? Sức hút của vị này lớn đến thế sao?

"Đúng vậy, cực kỳ lợi hại!" Chủ quán nói một cách sùng bái: "Ông ấy là một Giám Bảo Sư cực kỳ xuất sắc!"

"Giám Bảo Sư?" Trương Huyền gật gù.

Cũng giống như Mỹ Thực Sư, Giám Bảo Sư là một chức nghiệp đặc thù, nhưng thuộc vào hàng trung cửu lưu.

Tuy cái chức nghiệp này không sáng giá bằng Luyện Đan Sư, Luyện Bảo Sư hay Trận Pháp Sư, nhưng vẫn có thể khiến vô số người phát cuồng.

Bởi vì, bảo vật tốt hay xấu, những người này chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay. Đặc biệt là trong sàn cá cược "Đổ bảo", có thể nói họ được ví như là Ngón Tay Vàng(2), hay là Đổ Thần vậy. Chỉ cần những người này xuất hiện, sẽ lập tức có không ít người chạy theo.

(2)Ngón Tay Vàng: chơi đâu thắng đó, đụng đâu giàu đó.

Đổ bảo, cũng tương tự như đổ thạch ở địa cầu. Một số món bảo vật có niên đại xa xưa, bị nham thạch, trầm tích thực vật… bao bọc bên ngoài, bởi vậy bị che đi vẻ đẹp vốn có của bản thân. Chỉ nhìn từ bên ngoài thì cùng lắm biết đó là thứ gì, chứ chẳng thể nhận ra cấp bậc, giá trị của bảo vật ấy.

Chỉ có cách loại bỏ sạch sẽ lớp vỏ bọc bên ngoài thì mới thấy rõ chân dung thực sự bên trong.

Rất nhiều thương gia chuyên kinh doanh bảo vật, không hề làm sạch lớp bẩn bên ngoài, mà cứ bày bán nguyên như thế. Cái này cũng giống như đá nguyên khối trong đổ thạch vậy, dựa vào nhãn lực và cảm nhận của ngươi để mua lấy, sau đó mới gọt bỏ dần lớp đá bọc bên ngoài.

Một là phút chốc trở thành đại gia, có được món bảo vật tuyệt thế; hai là vừa trả tiền xong, thì cũng là lúc táng gia bại sản.

Chớp mắt thành đại gia, hoặc chớp mắt thành ăn mày.

Vì nó tràn đầy tính hên xui, mới khiến vô số người mê mẩn, phát cuồng.

Giám Bảo Sư có thể phân biệt tính thật – giả của bảo vật. Một số người tài giỏi còn có thể xác định được giá trị ngay trước khi loại bỏ lớp vỏ bọc. Vì vậy, cái nghề này tuy chỉ nằm trong hàng trung cửu lưu nhưng vẫn khiến vô số người theo đuổi.

Dẫu sao đó cũng là chức nghiệp được mệnh danh Ngón Tay Vàng, chỉ cần bọn họ bảo món nào tốt, thì tốn bao nhiêu tiền cũng có người mua!

"Vị đại sư Mặc Dương này đã đến đây từ bảy hôm trước, nghe nói là người ở vương quốc khác, cực kỳ lợi hại, nhưng lúc đó chẳng có ai để ý!"

Chủ quán phấn khích giới thiệu: "Ngày đầu tiên, có người mua một thứ trông như bình đựng rượu, giá khoảng 100 kim tệ. Ông ấy bảo đừng có mua, nhưng người kia không nghe. Kết quả, vừa mài bỏ lớp vỏ ra thì đúng là có vấn đề, cả 1 kim tệ cũng chẳng đáng!"

"Ngày thứ hai ông ấy lại đến, khuyên một võ giả bỏ 200 kim tệ ra mua một món bảo bối, người đó không tin và cũng chẳng chịu mua. Thế là ông ấy tự mua, mài rửa ra thì quả nhiên là một binh khí tuyệt phẩm cấp Phàm! Mấy ngàn kim tệ cũng chẳng mua được! Chớp mắt mà hời được gấp 10 lần! Cái tên võ giả kia hối hận muốn chết …"

"Đến ngày thứ ba, ông ta đã có tiếng tăm vang dội. Không ít người đều muốn nhờ ông ta xem giúp để mua. Cuối cùng chỉ có một kẻ may mắn đã được ông ta xem cho. Đại sư bảo người đó mua một chiếc bình ngọc với giá 500 kim tệ! Lúc đó mọi người đều ngỡ ông ấy nhìn nhầm, chiếc bình ngọc này dẫu có quý giá cũng đâu lắm tiền như thế… Ai dè đến lúc mở bình ra xem, bên trong lại chứa 6 viên đan dược cấp 6!

Ngay lúc đó, có người đã hô giá một vạn kim tệ để mua chúng."

Mắt chủ quán lóe sáng: "Cũng có nghĩa, giá trị tăng lên hẳn 20 lần! Quá sức lợi hại! Mấy ngày hôm sau, hôm nào ông ấy cũng đến, nhưng chỉ xem giúp cho một người thôi, và tất nhiên người đó đều phát tài trong chớp mắt! Vì chuyện này mà đã khiến không ít người phát cuồng, ngày ngày chầu chực ở đây, hy vọng lọt vào mắt xanh của ông ấy! Hôm nay ông ta lại đến nữa, những người này đương nhiên là phải phấn khích rồi…"

"Lợi hại!"

Nghe kể về sự tích của đại sư Mặc Dương, mắt Trương Huyền cũng lóe sáng, âm thầm gật gù.

Có thể nhìn ra giá trị đích thực của bảo vật ẩn bên dưới lớp rong rêu, bùn đất, nhãn lực này quả thực không hề đơn giản.

"À phải rồi, mình có thư viện Thiên Đạo, phải chăng… cũng có thể làm được chuyện này?"

Mắt Trương Huyền lóe sáng.

Thư viện Thiên Đạo, chỉ cầm chạm vào đồ vật là có thể nhìn ra bản chất của nó. Người khác đổ bảo cần trông chờ vào vận khí, còn mình hoàn toàn không cần!

"Có đường phát tài rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!