Hồng Thiên Lầu loạn hết cả lên.
"Rốt cuộc chuyện này là sao? Ta vừa ra ngoài chưa được bao lâu, đã rối tung lên thế này là sao?"
Trong gian phòng, một ông lão lạnh lùng nhìn Ngô Sầu đang quỳ trước mặt.
Đây chính là ông chủ chân chính của Hồng Thiên Lầu, trưởng lão Hồng Hạo.
"Bẩm trưởng lão, chuyện là như vậy. Cháu nội của trưởng lão Thượng Thần đến đây…" Ngô chấp sự không dám giấu giếm, kể lại toàn bộ câu chuyện.
Trong ấy bao gồm cả chuyện Thần Tiên Túy bị tráo thành Thanh Nham Nhưỡng.
"Ngô Sầu, cái gan chó của người cũng to thật!"
Nghe xong, mặt trưởng lão Hồng Hạo sa sầm xuống, tức giận tung chân đá một cước.
Đùng!
Ngô chấp sự lập tức bay đi, mặt mày tái mét, phun từng ngụm máu tươi.
"Trưởng lão tha mạng, tuy tội của tôi khó tha, nhưng tên khốn ấy cũng thật đáng ghét. Hắn dám nói huỵch toẹt ra những chuyện này, khiến cho danh tiếng Hồng Thiên Lầu của ngài tan tành mây khói, hoàn toàn không xem trưởng lão ra gì cả…"
"Hừ! Chính mình làm bậy, lại còn đi trách người ta tố giác?" Sắc mặt trưởng lão Hồng Hạo đanh lại, hệt như cuồng phong đang kéo đến.
"Tôi…"
Ngô chấp sự run lên như cầy sấy.
Việc thay đổi nguyên liệu của món ăn để ăn chênh lệch là hành động bí mật do mình lão ta âm thầm bày ra. Vốn dĩ chuyện rất kín kẽ, bây giờ lại bị một gã vắt mũi chưa sạch vạch trần trước đám đông, nỗi căm hận trong lòng lão thế nào, không cần nói cũng biết.
"Ta cho ngươi năm ngày để giải quyết triệt để chuyện này, giảm thấp ảnh hưởng tiêu cực đến mức thấp nhất, ta có thể không chấp cái tội tham nhũng của ngươi! Bằng không thì cái mạng chó của ngươi cũng đừng mong giữ được!" Trưởng lão Hồng Hạo đứng phắt dậy, ánh mắt lạnh như băng: "Còn nữa, tên khốn ấy tên gì? Là thầy nào trong học viện? Nhìn ra vấn đề này, nếu hắn âm thầm thông báo với ta, có lẽ ta sẽ thưởng cho hắn một khoản lớn.
Nhưng hắn dám vạch trần ngay trước mặt đám đông, giẫm đạp lên danh dự của Hồng Thiên Lầu như thế. Ngày mai ta sẽ đến xem xem, ai cho hắn cái gan đó!"
Một luồng khí thế cuồng bạo cuồn cuộn trào dâng, hệt như sương giá phả vào mặt, khiến người ta run rẩy vì khiếp sợ.
Võ giả thất trọng, cảnh giới Thông Huyền!
Không ngờ vị trưởng lão Hồng Hạo này đã là cao thủ cảnh giới Thông Huyền! Chả trách năm xưa lại dám tranh đoạt ngôi vị viện trưởng, chỉ xét về tu vi cũng đã có thể khiến người ta hãi hùng!
"Dạ… là thầy Trương Huyền!"
Ngô chấp sự vội vàng đáp.
"Trương Huyền? Là Trương Huyền thi khảo hạch giáo viên bị đội sổ ấy sao?" Trưởng lão Hồng Hạo sửng sốt.
Thi khảo hạch giáo viên bị 0 điểm, chuyện chưa từng có trong lịch sử kể từ khi học viện Hồng Thiên thành lập, ngay cả người như trưởng lão Hồng Hạo cũng nghe nói đến.
"Chính là hắn …" Ngô chấp sự gật đầu.
"Một tên ăn hại mà cũng dám giẫm đạp lên tôn nghiêm của Hồng Thiên Lầu, được lắm!" Nắm đấm siết chặt, ánh mắt lóe sáng, sát ý của trưởng lão Hồng Hạo phun trào mãnh liệt.
Nếu đối phương là giáo viên ưu tú, là người có ảnh hưởng lớn trong học viện thì ông ta còn có chút phân vân, không dám ra tay dạy dỗ. Một tên ăn hại thì… đừng có trách ta đây vô tình!
………………………………
"Haizz, phiền chết được!"
Về đến phòng, Trương Huyền không ngừng bóp trán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!