Chương 34: Lừa bịp kiếm lời

"Hả?" Không ngờ người đẹp lại đùng đùng nổi giận, Thượng Bân giật bắn người, vội vàng giải thích: "Ta nào có nói cô, mà là nói cái tên Trương Huyền này. Không có tiền thì đừng bày đặt mời người ta đi ăn, bị người ta chặn lại không cho về, thực là muối mặt, làm ảnh hưởng tới hình tượng của học viện chúng ta…"

Gã càng nói càng thấy sắc mặt của nữ thần sa sầm hơn, giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Thượng Bân cảm thấy vô cùng khó hiểu, tên phục vụ ái ngại bước đến cắt ngang: "Thượng thiếu…"

"Chuyện gì?" Thượng Bân chau mày quay qua.

"E hèm, người mời cơm là… cô giáo Thẩm này ạ!" Viên phục vụ nói.

Tên phục vụ này nhận được lệnh, phối hợp diễn kịch với Thượng Bân. Nhưng gã cũng đâu có ngờ một nam một nữ đi ăn cơm, mà nữ lại là người trả tiền, còn chưa kịp báo tin thì Thượng Bân đã xông qua, bấy giờ càng không có thời gian để giải thích.

"Cô giáo Thẩm mời cơm?"

Thượng Bân giật nảy mình, trợn mắt há mồm, hoàn toàn không dám tin.

Thật không vậy?

Chính mình ngày nào cũng mời mọc nữ thần đi ăn cơm, vậy mà cô ấy chẳng bao giờ quan tâm. Thằng cha đội sổ toàn học viện này, có tư cách gì được đi ăn cơm chung với cô ấy, hơn nữa… còn do cô ấy mời?

"Sao? Ta không có tiền thì tức là cố tỏ ra hào phóng, nhục mặt lắm đúng không?" Thẩm Bích Như lạnh lùng nhìn qua. Hôm nay cô đã bị Trương Huyền liên tục cho ăn quả đắng, vốn đã tức muốn ói máu rồi, nào ngờ giờ lại bị thằng cha này chạy đến chế nhạo, đã điên càng điên hơn.

"Không phải, không phải…" Mặt Thượng Bân tái mét, như sắp khóc đến nơi.

Bấy giờ gã mới hiểu ra, định vỗ mông ngựa, ai ngờ vỗ trúng chân ngựa. Thượng Bân luống cuống xua tay: "Ta không hề có ý đó, là… là…"

Quắn quéo một hồi mà gã vẫn chẳng biết nên đáp thế nào.

Nhưng không hổ là cháu của trưởng lão, giáo viên của học viện, kinh nghiệm dày dặn, nên gã lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Gã quay qua nhìn tên phục vụ, vung tay, nói: "Thôi được rồi, tiền của cô giáo Thẩm đây, cứ tính hết cho ta. Bao nhiêu tiền, ta sẽ trả thay!"

"Thượng thiếu sao lại nói thế, ngài là khách quý của Hồng Thiên Lầu, chúng tôi sao dám lấy tiền của ngài được!" Tên phục vụ vội vàng từ chối.

Đây là lời kịch mà họ đã soạn sẵn, chính là muốn thể hiện thân phận và năng lực của gã trước mặt nữ thần.

"Vậy được rồi…" Thượng Bân đang định nói tiếp để thể hiện khí phách của mình, thì tiếng của Thẩm Bích Như lại vang lên: "Không cần, tiền ta thiếu tự ta trả, khỏi bị người ta dè bỉu là nghèo mà bày đặt chơi sang!"

Cô vừa nói vừa tháo chiếc trâm trên đầu xuống: "Cây trâm ngọc này, trị giá ít nhất cũng 5000 kim tệ, ngươi có thể tìm người trong nghề đến giám định. Ta gán nợ ở đây trước, đợi lát nữa ta sẽ quay lại chuộc!"

"Cái này…"

Cầm lấy cây trâm ngọc, tên phục vụ luống cuống chẳng biết phải làm sao.

Trong kịch bản trước đó đâu có mấy chuyện này.

"Cô Thẩm à, không cần phải vậy. Ngô chấp sự của Hồng Thiên Lầu là bạn của ta, ta chỉ cần nói một tiếng, bữa cơm của cô cũng chẳng đáng là bao…"

Thượng Bân vội vàng bước đến.

"Đó là chuyện của thầy, liên quan gì đến ta?" Thẩm Bích Như cắt lời gã, rồi quay lại nói với tên phục vụ: "Còn không tìm người đến giám định là ta đi đấy!"

"Tôi…" Tên phục vụ bối rối, nhìn Thượng Bân cầu cứu.

"Nhìn ta làm gì?" Thượng Bân vội vàng xua tay, giả vờ tức giận: "Ta không biết ngươi!"

"Được rồi!"

Không ngờ ăn có bữa cơm mà lằng nhằng đến thế. Trương Huyền lắc đầu bước tới, lấy lại cây trâm ngọc, trả về cho Thẩm Bích Như: "Cô đưa cho hắn cái này làm gì? Bữa cơm này không đáng giá 1280 kim tệ đâu. Trả tiền cho hắn, khác nào chấp nhận bị lừa bịp?"

"Lừa bịp? Hồng Thiên Lầu thành lập đã gần mười năm nay, giá cả rõ ràng, chẳng phân biệt già trẻ, chưa từng có ai đến đấy phàn nàn khiếu nại, ngươi nói thế là có ý gì?"

Trương Huyền vừa nói hết câu thì có một người đàn ông trung niên bước đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!