Chương 3: Đạo trời còn thiếu sót(1)

"CChỉ điểm tại chỗ?" Sắc mặt của Trương Huyền đã hơi khó coi.

Tuy hắn đã dung hợp với kí ức của tiền thân, nhưng vẫn chưa kiểm tra kĩ càng, giỏi nhất cũng chỉ nắm rõ được các đẳng cấp tu luyện. Còn như sai lầm trong tu luyện thì đến tiền thân cũng ù ù cạc cạc, huống chi lúc này.

Chỉ điểm cho người ta… Chắc chắn là đọ không nổi với gã thầy giáo họ Tào kia!

Nếu thi đấu, chắc chắn là thua!

"Sao? Không dám chứ gì? Học viện đã có quy định rõ ràng, tỉ thí tại chỗ để học sinh tự chọn lấy, thì không thể xem là cướp giật được!" Tào Hùng cười khẩy một tiếng, rồi phất tay áo, bộ dạng cực kỳ thong dong, nho nhã.

"Chỉ điểm gì đây?" Biết rõ chuyện hôm nay mà giải quyết không ổn, thì cô học trò nhọc nhằn lắm mới có được cũng sẽ cuốn gói theo người, nên Trương Huyền đành cắn răng làm liều.

Chuyện giáo viên chỉ điểm được phân ra làm nhiều loại, chỉ điểm tu vi, võ thuật, sai lầm trong tu luyện… Phương hướng không giống nhau, sở trường của các giáo viên cũng khác biệt.

"Thế này đi, mấy người này đều là học viên mới, chúng ta chẳng quen biết ai hết, cứ để họ thi triển một bộ quyền pháp, chúng ta sẽ nhìn ra sơ hở trong ấy, rồi tiến hành chỉ điểm. Sau đó sẽ kiểm tra tại chỗ, ai giúp học trò tiến bộ nhiều hơn, người đó thắng, thế nào?"

Đối mặt với giáo viên khác thì Tào Hùng còn không tự tin cho lắm, chứ đối mặt với cái gã đội sổ toàn trường, thi khảo hạch 0 điểm này, thì quá tự tin là đằng khác.

Trương Huyền thì tỏ ra do dự.

"Đừng có bảo là không dám nhé? Vừa rồi bốc phét ghê lắm mà, còn nói biết bao nhiêu người mơ ước làm học trò của ngươi, mà ngươi chẳng chịu nhận cơ mà? Nếu có bản lĩnh thật sự, thì tỉ thí một lần cho ra lẽ, đừng có gieo họa cho con gái nhà người ta!" Tào Hùng từng bước dồn hắn vào ngõ cụt.

"Vậy thì… được!" Trương Huyền gật đầu.

Có chết cũng phải chết cho oanh liệt! Cùng lắm thì thua thôi. Nếu bây giờ mà không nhận lời, thì cô học trò vừa nhận sẽ bỏ đi là cái chắc. Lúc này, đã không còn đường lùi rồi.

Kẹt quá thì đến lúc đó phán bừa vậy, dẫu sao mặt mình cũng dày mà, mất mặt thì mất mặt thôi…

"Thầy Tào và thầy Trương tỉ thí kìa!"

"Ngươi nói là cái ông thầy xếp ngược từ dưới lên hả?"

"Ông đó đó!"

"Khảo hạch 0 điểm mà dám thi đấu với người ta? Thật hay đùa vậy trời? Vậy không phải là tự vả mặt mình sao?"

Hắn ta vừa đồng ý, thì đã thu hút không ít học sinh đang ăn cơm chạy lại.

Hôm này tân sinh đến báo danh, không ít người chưa đến học viên đã nghe danh ông thầy thi khảo hạch bị 0 điểm, dẫu chưa từng gặp mặt, thì cũng cực kỳ tò mò.

"Theo quy tắc, ngươi chỉ điểm học trò ta, ta chỉ học trò ngươi!" Thấy đông người bu đến, Tào Hùng càng muốn thể hiện hơn, phất mạnh tay áo, tươi cười rạng rỡ.

Trong cuộc cạnh tranh giữa các giáo viên, để cho công bằng, không thể chỉ điểm học trò của mình để miễn nghi ngờ gian lận, thông thường sẽ chỉ điểm học trò của nhau.

"Cô bé, ngươi qua đây thi triển một bài quyền pháp, sau đó dùng toàn lực, đánh lên trụ đá trước mặt!" Sau khi xác định thể thức và nội dung thi đấu, Tào Hùng bày ra một bộ dáng cao nhân, đưa mắt nhìn cô gái ngây ngô đứng cách đó không xa.

"Ta…"

Vương Dĩnh đỏ mặt, len lén nhìn Trương Huyền một cái, thấy anh ta không hề tức giận thì mới chịu bước tới, hai tay vừa tách ra, một luồng khí thong thả bao trùm khắp cơ thể.

Vụt vụt vụt!

Tiếng đánh chưởng vun vút, lực đánh chắc chắn. Nếu không tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không có ai tin đây là chưởng pháp do một cô gái ngây ngô đánh ra. Vững vàng ổn định, lực đánh chắc chắn, vừa nhìn đã biết có nền tảng rất tốt.

Thoáng chốc bài chưởng pháp đã đánh xong.

Nhìn một lát, Trương Huyền đã hoàn toàn suy sụp. Với kiến thức của mình, rồi kết hợp thêm kí ức của tiền thân, hắn cũng chẳng nhìn ra được bất kỳ một khuyết điểm nào. Chả trách sao lại bị 0 điểm, mắt nhìn của ông nội này thực sự quá kém cỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!