"Ủa?"
Cũng đang ở trong Tàng Kinh Các, Thẩm Bích Như nghe thấy tiếng bước chân và tiếng lật sách không ngớt vang lên, ban đầu thì chưa nghĩ gì, càng về sau thì càng thấy là lạ.
Đọc sách thì phải tuần tự, chậm rãi, chứ đâu có nhanh như thế.
Trong nỗi ngờ vực, cô không nén được tò mò, bước qua bên kia.
Ngay sau đó cô thấy Trương Huyền đang bước từng bước qua dãy kệ sách đầu tiên, bộ dạng của anh ta hoàn toàn không phải đang đọc sách, mà là đang lục tìm gì đó!
"Lẽ nào Mặc lão không hắn cho vào, là vì lý do này?"
Quan sát một lát, thấy đối phương vẫn không hề có ý dừng lại, Thầm Bích Như giật mình nghĩ ra.
Vừa rồi, cô đã thấy người thanh niên này có gì đó khác với lúc trước, nên đã lên tiếng nói giúp, với hy vọng hắn ta học tập đàng hoàng, để thoát khỏi tình cảnh khó khăn như hiện nay.
Nằm mơ cô cũng không ngờ, ông nội này không đến đây học tập, mà đến để tìm đồ!
Tàng Thư Các này, mỗi ngày có không biết bao nhiêu giáo viên đến, hoàn toàn đâu có thứ gì quý giá. Lục lọi lung tung như thế, rõ ràng là đang xem thường Tàng Kinh Các rồi!
Đáng ghét!
"Có lẽ… hắn ta đã biết trước mình sẽ đến Tàng Kinh Các, nên đợi sẵn ở đây, sau đó cố tình tạo ra những âm thanh này, để thu hút sự chú ý của mình… Hừ, vậy chỉ tổ làm cho mình thấy phát ghét!"
Ấn tượng tốt về người thanh niên kia đã tan tành trong lòng Thẩm Bích Như.
Vì xinh đẹp, cô đã gặp phải không biết bao nhiêu tình huống lấy lòng, gây sự chú ý. Thế nên, cô nghĩ rằng Trương Huyền hoàn toàn không đến để xem sách, mà là cố tình tạo ra âm thanh để mong cô để mắt tới mình. Mà cô chúa ghét cái kiểu làm màu ấy!
Lại một lát sau, cô càng chắc chắn thêm nhận định của mình.
Nếu thực sự đọc sách, thì đâu có cái kiểu sách gì cũng đọc? Hơn nữa, lật nhanh như vậy, cả tên sách còn nhìn chưa rõ, chứ đừng nói đến nội dung bên trong!
"Hừ!"
Với sắc mặt sa sầm, Thẩm Bích Như bước đến chỗ Trương Huyền: "Thầy Trương, thầy đang làm gì vậy?"
"Đọc sách!"
Trương Huyền nào hay biết hành động của mình đã bị người ta định nghĩa thành "làm màu", đầu chẳng buồn ngẩng lên, chỉ đáp đại một câu.
"Đọc sách? Hừ!" Thầm Bích Như hừ lạnh, sắc mặt trở nên lạnh lùng, "Nếu thầy nghĩ mình làm thế trông sẽ rất oách, có thể thu hút được sự chú ý của ta, thì mau mau bỏ đi cái ý nghĩ thơ ngây ấy đi. Thẩm Bích Như ta không mắc câu đâu. Hơn nữa, thầy làm thế chỉ khiến ta thấy ghét thêm mà thôi!"
"Ờ, ta biết rồi!" Trương Huyền vẫn tiếp tục lật sách.
Hắn dự định hôm nay sẽ nhét toàn bộ sách trong Tàng Kinh Các vào thư viện Thiên Đạo, thời gian khá là eo hẹp, không rảnh rỗi để trò chuyện với người ta.
Chưa kể, hắn cũng nghĩ rằng đối phương chỉ "tự ảo tưởng" mà thôi, liên quan gì đến mình?
Đẹp là có đẹp thật, nhưng ông đây đâu phải chưa từng nhìn thấy gái đẹp. Trong đời trước, thời đại công nghệ thông tin phát triển, trong ổ cứng của hắn chứa biết bao nhiêu thứ liên quan đến gái đẹp, hơn nữa họ còn rành rẽ đủ loại tài nghệ… Cô chỉ là một cold girl mà thôi, ông đây chả mấy hứng thú!
Với lại, ông đây đâu có rỗi hơi mà đi thu hút sự chú ý của cô!
"Đã biết vậy, thế thì thầy vui lòng rời khỏi Tàng Kinh Các đi, đừng có ở đây làm chuyện vô ích!" Thấy hắn ta chẳng hề ngẩng mặt lên, vẫn đang làm ra vẻ, Thẩm Bích Như quay người, đưa tay tỏ vẻ mời hắn đi ra ngoài.
Bịch bịch bịch bịch!
Thiếu niên đã rời đi.
"Thế này còn được…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!