"Thượng thiếu(1)". Tào Hùng tỏ vẻ đầy kính cẩn.
(1)Thiếu: tôn xưng dành cho người trẻ tuổi.
"Thì ra là thầy Tào, thầy đến tìm ta à?" Thượng Bân ngạc nhiên hỏi.
Đều là giáo viên trong học viện, thường ngày cũng tiếp xúc không ít, nhưng chưa đến mức thân thiết.
"Là vầy, ta có chuyện muốn làm phiền Thượng thiếu!" Tào Hùng ngập ngừng nói.
"Chỉ cần giúp được, thì ta sẽ cố hết sức!" Thượng Bân nói.
Là cháu ruột của trưởng lão Thượng Thần, mỗi ngày có không ít giáo viên tìm đến nhờ giúp đỡ nên bản thân gã sớm đã quen với tình huống này.
"Chuyện là vầy… hôm qua có một đứa học trò giỏi, ta nhọc nhằn lắm mới thu nhận được, nhưng đã bị thầy giáo khác dùng lời ong tiếng ve dụ dỗ lừa đi mất. Thượng trưởng lão chẳng phải là quản lý ở Phòng Đào tạo sao? Ta muốn hỏi thử xem… có thể chuyển em học trò ấy về lại lớp ta hay không…" Tào Hùng nói.
Lưu Dương là học trò xuất sắc nhất mà Tào Hùng tốn bao nhiêu tâm huyết mới thu nhận được, không ngờ vì thua một trận tỉ thí mà đã rơi vào tay Trương Huyền. Sau khi trở về thì gã ta càng nghĩ càng ức, hôm nay chịu hết nổi nên gã lập tức chạy đến tìm Thượng Bân.
Ông nội của Thượng Bân là chủ nhiệm Phòng Đào tạo, đổi thầy giáo cho một học sinh là chuyện hết sức dễ dàng.
"Chuyển trở về?" Thượng Bân chau mày: "Nếu cậu học trò ấy tự nguyện theo người ta thì sẽ khó lắm! Thầy cũng biết rồi đó, học trò bây giờ khá phiền phức, bất mãn một cái là kiện lên Vương đình, kiện lên hội đồng giáo viên ngay, chúng ta…"
"Cậu ấy hoàn toàn không tự nguyện! Ta có thể đảm bảo điều đó!" Tào Hùng vội vàng nói.
"Dẫu có không tự nguyện, nhưng nếu thầy giáo ấy không đồng ý buông ra thì cũng chẳng dễ dàng gì đâu. Thầy cũng biết quy tắc của học viện rồi mà…" Thượng Bân tỏ ra khó xử, rồi đột nhiên gã ngẩng lên: "Vừa rồi thầy nói… lừa gạt? Chẳng hay đó là thầy giáo nào vậy? Sao lại đi gạt gẫm học trò của người ta?"
"Chính là Trương Huyền, tên "ăn hại" của học viện chúng ta…" Nhắc đến tên đó, Tào Hùng lại tức đến nghiến răng ken két.
"Trương Huyền? Học trò của thầy bị hắn ta lừa?" Nghe nhắc đến cái tên này, trong lòng Thượng Bân cũng lập tức sục sôi lửa hận.
Nếu hôm qua không có nữ thần ở đấy, thì chắc chắn đối phương đã bị gã đánh một trận thừa sống thiếu chết rồi!
"Đúng! Hạng thầy giáo như vậy, không một ai chịu làm học trò của gã cả! Cho nên, ta mới làm phiền Thượng thiếu thưa với Thượng trưởng lão một tiếng, giúp ta chuyển em học trò đó trở về…" Tào Hùng dè dặt trình bày, sợ đối phương không chịu nhận lời.
"Không cần thưa với Thượng trưởng lão, bây giờ ta sẽ qua đó giải quyết giúp thầy!" Thượng Bân hất tay nói.
"Giải quyết giúp ta?"
"Người khác thì có thể phải nhờ đến ông nội ta sắp xếp, chứ tên ăn hại Trương Huyền ấy, thì sao phải lằng nhằng đến thế? Bây giờ qua thẳng bên ấy đòi người, nếu hắn không trả, ta sẽ đánh hắn đến tàn phế mới thôi!"
Thượng Bân vung tay nói rất hùng hồn, trông đầy trượng nghĩa.
Nếu là thầy giáo khác thì gã bó tay thật, chứ tên khốn thi khảo hạch 0 điểm ấy, muốn đập cho một trận biết tay thì đâu có gì khó!
Thực lực kém đã đành, mấu chốt là trong học viện tuyệt đối không có ai sẽ ra mặt bênh vực cho hắn!
Điều quan trọng nhất là, chính mình đang muốn đánh thằng khốn ấy một trận để trút giận, nhưng khổ nỗi chưa tìm ra lý do chính đáng!
Không duyên không cớ đánh người, lỡ Thẩm Bích Như biết được, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng xấu.
Bây giờ thì hay rồi, hắn lừa học trò người khác, đương sự chạy đến đây nhờ vả, vừa khéo để cho mình dựa vào cớ này mà thẳng tay trừng trị!
"Như vậy…" Không ngờ Thượng Bân lại hào hiệp như vậy, khiến Tào Hùng không khỏi ngơ ngác.
"Không cần như vậy như kia nữa, cứ đi theo ta, nếu thầy sợ thì để ta ra tay giúp thầy!" Thượng Bân khẽ nhếch mép, ánh mắt ánh lên vẻ tàn độc.
"Thế thì cảm ơn Thượng thiếu rất nhiều!" Tào Hùng mừng rỡ, đôi mắt lóe sáng, gật đầu lia lịa.
Hai người họ cùng nhau hùng hổ đi đến phòng dạy học của Trương Huyền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!